Tôi được sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt: Một Thành Phố rất đỗi bình yên! Ngày nhỏ, tôi chỉ biết chiến tranh qua những câu chuyện do người lớn kể, hoặc qua những mẩu truyện mà tôi lượm lặt, hay đọc được lác đác ở đâu đó mà thôi! Thỉnh thoảng, tôi thấy những đoàn xe quân vụ dài lê thê hàng chục chiếc GMC bịt kín mít, nối đuôi nhau chạy dài trên phố; hoặc đêm đêm nhìn qua đồi pháo binh tôi thấy có tia ánh sáng, quét ngang bầu trời một vòng 360 độ… ….
Với tôi đó là Hình Ảnh của chiến tranh! Rồi dần dà, tôi thấy men theo một đoạn của con mương nước chảy từ Hồ Xuân Hương dẫn ra thác Cam Ly, (bây giờ là đường Nguyễn Văn Cừ) và ven đồi trên phố, là những căn nhà nho nhỏ như những chiếc hộp quẹt lơn lớn dựng lên san sát, xập xệ bên nhau, trên con đường (bây giờ gọi là đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa)…. Ba tôi nói đó là khu nhà của các anh Thương Binh…..
Với tôi, đó là Dấu Vết chiến tranh ngày nọ, khi anh tôi là một tân binh (binh chủng Nhảy Dù) nằm xuống, anh đã mang theo cả ý chí, cả nghị lực của Ba tôi vào lòng đất. Vì thế mà nhựa sống trong tôi càng tràn chảy, vì tôi muốn bù đắp cho Ba của tôi! …..
Rồi tôi hiểu, thế nào là Nỗi Đau của chiến tranh!
Sáng nay, Tôi tình cờ đọc được bài thơ của Trang Y Hạ:
Tâm Sự Người Thương Binh
Cưa ngang đầu gối! Vết thương còn nhức nhối.
Da non kéo chưa kịp lành...
Vợ tao "Ẵm" tao như một đứa trẻ sơ sanh...!
Ngậm ngùi rời "Quân Y Viện"
Trong lòng tao chết điếng,
Thấy người lính Miền Bắc mang khẩu súng AK!
Súng "Trung cộng" hay súng của "Nga"?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền Nam - Nước Việt,
Nên "Người anh,em phía bên kia...
"Đối xử với tao không một chút thân tình...!
Mày biết không!
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như "Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay!
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao "Ôm" nổi bốn con người trong cơn gió lốc.
Cái hay là: Vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao, một thằng lính què!
Tao đóng hai cái ghế thấp, nhỏ bằng tre,
Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại
Tao quét nhà; nấu ăn; giặt quần; giặt áo...
Cho heo ăn thật là "Thoải mái"!
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần!
Lên liếp trồng rau, thân tàn tao làm nốt.
Phụ vợ đào ao sau vườn, rồi thả nuôi cá chốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gió sương...
Xưa, nơi chiến trường
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
Vậy mà bây giờ...
Nhìn tao... nước mắt bả... rưng rưng!
Lâu lắm, tao nhớ mầy quá chừng.
Kể từ ngày, mày "Được đi Cải tạo"!
Hàng thần lơ láo - Xa xót cảnh đời...
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi!
Rồi đến mùa "H.O"
Mầy đi tuốt tuột một hơi.
Hơn mười mấy năm trời...
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ... buồn hiu!
Mai mốt mầy có về thăm lại Việt Nam
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Còn "Yêu nước" hay không - Mặc kệ mầy.
Tao đếch biết!
Về, ghé nhà tao.
Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến... điếc !
Trang Y Hạ
……………
Tự nhiên lòng tôi quặn đau từng cơn! Cứ thế: từng cơn quặn đau ùa tới! Tôi đọc đi, đọc lại không kiềm chế được nước mắt: ….
Và Tôi hiểu: đó là Tàn Tích của Chiến Tranh thú thật, tôi không biết Trang Y Hạ là ai? Tôi mày mò tìm trên mạng, đọc thêm một số bài viết khác của ông. Văn phong trong sáng, không hoa mỹ cầu kỳ. Tràn đầy chất liệu sống:
• Rất sinh động, phong phú vô cùng!
• Rất thu hút tôi! Có lẽ, vì tôi thích những bài viết phản ảnh hiện thực khách quan của cuộc sống.
Phải, Tôi thực sự xúc động khi đọc:
Thật đau lòng khi mà một phận chi thể đã gởi vào lòng đất mẹ. Bản thân chưa kịp chuẩn bị tâm lý để chấp nhận sự mất mát này, vết thương từ thể chất chưa kịp kéo da non, thì đã “bước vào” một biến cố lớn của đất nước với tâm thái bất an của kẻ chiến bại. Chắc phải là hoảng loạn lắm!
Thương thay, từng là con người oai hùng như Phù Đổng, bỗng chốc mang hình hài mong manh nhỏ bé, yếu đuối như trẻ sơ sinh từ nghĩa đen cho đến nghĩa bóng (!) để “bước vào” cuộc đời khốn khó (!) không phải bằng đôi chân vững chãi, mà chỉ bằng năng lượng yêu thương vượt trội của người vợ trẻ đóng thêm vai trò người mẹ phi thường của “Ba” lũ trẻ.
Nhưng những trẻ sơ sinh sẽ được lớn lên, thì còn có duyên lành mang “Đôi Hia Vạn Dặm“ để đi gieo ước mơ đẹp đẽ của mình cho thế gian này! Còn người thương binh mang tên “Ngụy“ thì không còn có cơ may mang đôi giày bình thường, để thích nghi trong sinh hoạt hàng ngày, hay chỉ đơn giản là để lao động mưu sinh theo bản năng sinh tồn nữa, mà chỉ có “chết điếng“ mỗi khi thấy người Lính bên kia chiến tuyến, mang cây AK (của Trung Cộng hay của Nga gì đó).
Thấy người lính Miền Bắc mang khẩu súng AK!
Súng "Trung cộng" hay súng của "Nga"?
Lúc này tao đâu cần chi để biết.
Tao chiến đấu trên mảnh đất tự do Miền Nam - Nước Việt,
Nên "Người anh,em phía bên kia...
"Đối xử với tao không một chút thân tình...!
Nếu bạn hiểu “chết điếng” như một trạng từ, thì chúng ta cùng hiểu đây là một trạng từ tồi tệ nhất, mà không ai muốn mình rơi vào tình huống này cả! Thà rằng vô cảm, còn dễ chịu hơn là cảm xúc bị đóng băng, cảm giác này thật sự khó chịu vô cùng.
“Chết điếng” ở đây không phải bất ngờ sợ hãi khi mình thất thế trước phe chiến thắng có trang bị vũ khí (không còn quan trọng nữa) mà vì khí giới của họ bấy giờ là thái độ lãnh đạm... mới đáng ghê sợ làm sao! Giữa con người với con người không có chút tình người. Chưa kể, giữa nghĩa khí của người chiến thẳng với người chiến bại.
Nên "Người anh,em phía bên kia...
"Đối xử với tao không một chút thân tình...!
Tôi trộm nghĩ, nếu đã mang danh nghĩa giải phóng, thì đầu tiên phải giải phóng được lòng đố kỵ trước đã.
Mày biết không!
Tao tìm đường về quê nhìn không thấy ánh bình minh.
Vợ tao: Như "Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay!
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao "Ôm" nổi bốn con người trong cơn gió lốc.
Cái hay là: Vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao, một thằng lính què!
Trong mỗi chúng ta ai cũng có lòng tin tìm được điểm tựa và cảm thấy lòng ấm áp mỗi khi trở về quê mẹ. Ấy vậy mà anh “Ngụy Thương Binh“ này chỉ có “căn chòi gió cuốn” lọt thỏm trong “bụi đất đỏ mù bay” dưới bầu trời ảm đạm ”nhìn không thấy ánh bình minh”. Chỉ hình dung thôi, tôi đã thấy tuyệt vọng rồi.
Vợ tao: Như "Thiên thần" từ trên trời rơi xuống...
Nhìn hai đứa con ngồi trong căn chòi gió cuốn,
Bụi đất đỏ mù bay!
Tao thương vợ tao yếu đuối chỉ có hai tay,
Làm sao "Ôm" nổi bốn con người trong cơn gió lốc.
Cái hay là: Vợ tao giấu đi đâu tiếng khóc.
Còn an ủi cho tao, một thằng lính què!
Nếu như Ngô Thời Nhậm có câu: “Gặp thời thế, thế thời phải thế” để nói về kẻ sĩ trong cơn biến loạn, còn anh “Ngụy thương binh” thì mô tả người vợ hiền của mình “như “Thiên Thần” từ trên Trời rơi xuống”…, tôi thích thái độ lạc quan, khôi hài và khéo nịnh vợ của anh.
Hầu hết vợ lính ngày xưa chị biết sinh con, thì giờ đây bỗng biến thành cô Tấm nhẫn nhịn, siêng năng, đảm đang, dù thể chất yếu đuối, nhưng chị không hão huyền, mong cầu có một “quả thị” bé nhỏ nào cả… cho bốn con người trước cơn lốc cuộc đời! Tôi thán phục ý chí của chị, người thương binh ấy còn sức sống là nhờ những giọt lệ chảy ngược vào lòng của vợ, nó là huyết quản dung dưỡng cho cha con anh trong những ngày tháng cùng cực nhất!
Chúng ta cần “Đôi Hia Vạn Dặm” trong cuộc lữ hành, còn anh thương binh này
Tao đóng hai cái ghế thấp,nhỏ bằng tre,
Làm "Đôi chân" ngày ngày đi lại
Có lẽ dấu chân hành hương qua cuộc đời này của anh khác với mọi người, nhưng nó luôn kiên cường vượt qua mỗi chặng đường gian nan, để chu toàn bổn phận. Tôi yêu tinh thần lạc quan, vượt khó:
* và “Đời Lính gian nan sá gì chuyện gió sương“ của anh trong cuộc mưu sinh. Anh đã hoàn tất mọi việc với tinh thần “thoải mái“ nhất! Có mấy ai trong chúng ta hòa nhập vào đời sống lao nhọc với tinh thần lạc quan như anh thương binh này không nhỉ?
Cho heo ăn thật là "Thoải mái"!
Lê lết ra vườn: Nhổ cỏ, bón phân
Đám bắp vợ chồng tao trồng xanh tươi
Bông trổ trắng ngần!
Lên liếp trồng rau, thân tàn tao làm nốt.
Đời lính gian nan sá gì chuyện gió sương...
Một thời ngang dọc.
Cụt hai chân. Vợ tao hay tin nhưng không "Buồn khóc"!
Nhìn tao... nước mắt bả... rưng rưng!
Kể từ ngày, mày "Được đi Cải tạo"!
Hàng thần lơ láo - Xa xót cảnh đời...
Có giúp được gì cho nhau đâu khi:
Tất cả đều tả tơi!
Mầy đi tuốt tuột một hơi.
Hơn mười mấy năm trời...
Không thèm quay trở lại
Kỷ niệm đời Chiến binh
Một thời xa ngái.
Những buổi chiều ngồi hóng gió nhớ... buồn hiu!
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Tao đếch biết!
Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến... điếc !