User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Tôi đi ngang trường học, gặp giờ học trò chơi. Đứng nhìn các em vui và tôi nhớ… nhớ lại…
… những ngày xưa thân ái bây giờ… xa quá xa. Đà Lạt nắng nở hoa và mưa hoa cũng nở!
Thầy đi, các em ở bây giờ đều chân mây! Chân mây, Thầy dừng đây, các em, Quê Hương hả?
Tất cả, đều xa quá! Đông, Đoài… mây trắng trôi! Ngàn năm như thế thôi, bạch vân thiên tải… mãi!

Trước mặt tôi, trai, gái, tuổi thơ hồn nhiên sao! Nghĩ nhảm: nếu mưa rào, hoàng hạc bay… lên núi!
Đời người bao nhiêu tuổi? Các em, ôi, ngàn hoa! Đà Lạt của tôi mà! Đà Lạt xưa nay vậy…
Chuồn chuồn bay, bay đấy! Nó buồn nó mới bay?(*). Tôi bẻ từng ngón tay, các em ơi… hồi ấy!
Đời bình yên ai khuấy cho nó hết bình yên? Tôi nhớ núi Lang Biang. Tôi nhớ thông Đà Lạt…
Tôi nhớ xuống Trại Mát, tôi nhớ ngược Damrong… “Đến đây là chỗ rẽ của lòng…” (**). Tự dưng ứa nước mắt!
Ai ơi, ai Cầu Đất, ghé Xuân Thọ giùm tôi, thấy ngôi trường trên đồi… (xưa rồi… nó còn, mất?).
Ai hồi xưa xanh tóc, đi xe đò vi vu… Đà Lạt nắng, mưa, sương mù… từng trang thơ… Ai biểu?
*
Đời trăm năm tôi hiểu lòng mình xanh đại dương… Nếu tôi không ngang trường… coi như đời mặc kệ?
Mặt trời nghiêng bóng xế… Đà Lạt tôi khói lam… Đây không Bùi Thị Xuân! Đây không Trần Hưng Đạo…
Tiếng buồn xưa tiếng sáo… Tiếng lòng nay… rưng rưng! Con sáo bay qua sông, trời có vầng mây tím…
Em ơi… màu kỷ niệm, áo trắng… sân trường xưa…
 
dalat
Photo by Hoàng Vĩnh Thao
 
Trần Vấn Lệ
 
(*) Ca dao: Bay bay kia cánh chuồn chuồn, khi vui nó đậu, khi buồn nó bay…
(**) Cũng ca dao: Chàng về Đại Lược, thiếp ngược Kim Long, đến đây chỗ rẽ của lòng…
 
Nguồn: https://tranthinguyetmai.wordpress.com/2025/05/11/em-oi-mau-ky-niem-ao-trang-san-truong-xua/