User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
ran 2025 02
tranh Đinh Trường Chinh
 
Ai cũng có chuyện tình. Chuyện tình thường là buồn. Viết thành nhạc thường dùng âm giai Thứ “bê-môl”, như “Love is blue” Mi-thứ, cung điệu Blue hơn là màu dương xanh bầu trời. Còn tôi, thuộc tầng lớp “những tưởng đầu đường thương xó chợ, ai ngờ xó chợ chẳng thương nhau” như Bùi Giáng tả chân, tôi có chuyện-tình-điên.
 
Ngày làm việc, nên cùng ngồi ăn trưa trong khu Phước Lộc Thọ với hai anh Nguyễn Khắc Nhân và Nguyễn Xuân Hoàng, quán này có món cá nục kho khóm rất ngon. Chợt dòm qua thấy một cô gái đang cười làm dáng với tấm gương to gắn trước cửa tiệm “neo” nơi cô đang đứng. Một lúc sau, cô bước đến xin tôi điếu thuốc. Tôi đã mường tượng cô không được bình thường, chìa gói thuốc ra, tôi hỏi thêm:

“Em ăn cơm không? Ăn thì ngồi xuống ăn với tụi anh, đừng ngại”.

Cô cười tươi:

“Thiệt hông? Anh mời, em ăn à”, rồi liền ngồi xuống.
 
Tôi xin thêm chén đũa rồi cô xúc cơm ăn ngon lành. Khi bọn tôi ăn xong rời quán cơm đi về nơi làm báo, cô đi theo. Tôi móc túi đưa cô tờ hai chục, nói:

“Cho em mua gì mua. Anh chỉ làm việc ngày thứ Năm ở đây – tôi đưa tay chỉ chỗ tôi làm – em cần tiền thì ghé đó anh cho”.
 
Cô cười đáp:

“Dạ, cảm ơn anh”.
 
Tuần sau, tôi làm việc đến chiều, vừa xong thì cô tới.

“Em đói bụng quá, anh có gì cho em ăn không?”
 
Tôi lúng túng, nhưng nghĩ lại, cũng tại mình dặn nên cô đến tìm, bèn bảo:

“Anh chở em đi ăn, chịu không?”
 
Nhớ Pagolac bò 7 món ngày thường ít khách, tôi đưa cô đến đó.

Quán vắng thật. Gọi tôm bò nướng vỉ. Thấy cô cuốn không được, tôi vừa cuốn vừa nói:

“Em cuốn như vầy thì cầm vừa ăn.”
 
Lại không cuốn được, tôi lại cuốn cho. Cứ thế, cô ăn ngon lành, mắt sáng rực, miệng nuốt không kịp. Gọi thêm một phần. Cô ăn như “chết thèm”, một mình ăn một hơi hết hai phần vẫn như chưa đã miệng. Tôi gói muốn không kịp tay, nhìn cô ăn vừa vui vui ngộ ngộ vừa ngùi ngùi cảm thương.
 
Theo lời, tôi chở thả cô về khu Phước Lộc Thọ. Chờ cô bước ra xe xong, tôi đưa cô hai tờ mười, nói:

“Em còn thèm gì thì mai mua ăn.”
 
Cô vân vê hai tờ giấy bạc, lộ chút mừng sướng trong mắt:

“Em tên Đường Mỹ Lệ, đẹp nhất ở cung Hằng nên thường múa cho Đường Minh Hoàng coi”…
 
Trên đường về, tôi thầm hỏi còn bao cô gái như thế nơi cái xứ tạm dung này? À, đêm nay Mười Sáu, cung Hằng sáng rực trên trời, Hằng Nga có múa khúc Nghê Thường không?
 
Một buổi trưa tôi đang dừng xe nơi đèn đỏ trước khu Phước Lộc Thọ, thả hồn theo tiếng nhạc trong xe, chợt cánh cửa bên mở ra, em Mỹ Lệ tót vô ngồi. Tôi trên đường về nhà ba má trên Los Ageles đành chở nàng theo luôn. Dắt nàng vô nhà, thấy có bà nội ở nhà Chú Tư lên ở lại chơi, tôi dặn nhỏ với mọi người, cô này điên, đừng để ý. Nhà đang dọn cơm nên kêu ăn, nàng ngồi giữa tôi và bà nội tôi, coi bộ ăn đồ ăn ngon miệng lắm, một hồi bỗng cười tủm tỉm hoài, tôi mắc cười, rắn mắt hỏi em cười gì vậy? Nàng quay qua nhìn bà nội tôi, hỏi liền:

“Bà nội thấy con đẹp hơn con dâu bà nội hôn?”
 
Vú tôi ngồi ngang mặt nàng, sặc cơm. Ba tôi quăng vô mặt tôi cái nhìn quái đản và một tiếng cười khô. Tôi lua chén cơm, nói em ăn lẹ, mình đi nha. Trên xe chạy về Little Saigon, tôi xin phép nàng xong hét lên một tiếng thật to, rồi im lặng suốt tới khi thả nàng xuống lại khu Phước Lộc Thọ, giúi cho nàng tờ hai mươi, dặn chiều ăn cơm ngon nhe.
 
oOo
Vài tháng sau, khi cô bị đưa trở vào nhà thương điên, cô viết giấy nhờ người mang đến chỗ tôi làm, nhắn: “Em thèm đồ ăn Việt Nam lắm, anh mua bún tôm thịt nướng cho em nghe”. Vậy là cứ mỗi cuối tuần tôi mang một món ăn Việt vào nhà thương thăm cô. Cô ngồi đối diện với tôi ở một bàn nhỏ ngoài hàng hiên, nơi có y tá qua lại canh chừng, ăn ngon lành thức ăn mang đến.
 
Ba tháng sau, cô có vẻ tỉnh táo nhiều. Đến thăm, cô cho biết có người quen hồi trước cùng xóm, bảo lãnh cô về tiểu bang X nên hôm nay sẵn dịp cô từ giã luôn. Mắt cô long lanh nhìn tôi rất tình-cảm-một-hồi, rồi nói nhỏ nhẹ:
 
- “Em thiệt thương anh hết sức, anh tốt bụng với em lắm, nhưng anh không có nhà ở nên em để người ta bảo lãnh em đi. Em không lấy được anh, anh đừng buồn nghe!”
 
Câu nói thật tỉnh táo. Tôi chúc:

“Em đi mạnh khỏe ha”.
 
Trên đường về, tôi tự hỏi có phải là chuyện tình điên của nàng không? Chắc cô tỉnh ra, thấy mình đây điên thật nên từ chối khéo.
 
Trước khi cô bị đưa vào nhà thương điên trở lại, một buổi sáng cô múa khỏa thân cho Đường Minh Hoàng coi ở trước cổng Phước Lộc Thọ. Cách đó không lâu, trời đã vào đông, khi gặp cô lang thang ngoài phố, tôi mang cô đến “Bà Chúa Xứ”, xin trụ trì Kiều Nguyên Tá, nếu cô có tới thì cho cô ngủ nhờ, trời lạnh tội nghiệp cô. Cô bình yên được vài tuần, tối ôm sleep-in-bag lên điện Bà nằm ngủ co ro.
 
Một tối tôi ở lại nơi thờ Bà chơi, bỗng cô “lên vùng” múa ca không nghỉ, Kiều Nguyên Tá chịu hết nổi nạt một tiếng, cô đái trong quần. Tôi phải hy sinh bộ đồ ngủ lạnh của mình, dắt cô vô phòng tắm, cô hồn nhiên như đứa trẻ, cởi đồ ra cho tôi lau rửa thay đồ.
 
Thương thay cho vóc dáng ngọc ngà mang tâm thần điên dại, bị bao kẻ mất lương tri lạm dụng giày vò thỏa mãn thú tính. Cô ấy điên vì lúc vượt biên mười lăm tuổi bị hải tặc bắt đi, thả về thì cô có bầu. Cô sinh một bé gái xinh xắn (luôn có tấm hình con gái trong bóp), qua Mỹ cô bị gia đình cha mẹ ruồng bỏ. Khủng hoảng, người hóa dại điên nên con cô bị chính phủ giữ nuôi. Lúc tôi gặp, cô hai mươi sáu tuổi, gương mặt đẹp đẽ, vóc dáng thanh tao.
 
oOo
Vài năm sau, bỗng có ngày, một người bạn gọi phone đến:

- “Ông tới ngay, có cái này đặc biệt lắm dành cho ông”.
 
Gặp lúc rảnh rang, tôi tò mò đến. Vào nhà thấy một cô gái xinh đẹp trong sáng, mặc bộ đầm như con nhà giàu, e ấp ngồi thu mình một góc ghế. Anh bạn ghé tai tôi:

- “Trên trời rớt xuống. Người khác ba, ông hai (trăm). Xong quên đi, không gặp lại đâu”.
 
Độc thân gặp mối như thế đúng là trên trời rớt xuống thật. Nhưng sao tôi thấy có gì không ổn ở cô gái này. OK, tính sau. Thầm nghĩ vậy, rồi vào phòng.
 
Khi nằm xuống, mắt đối diện nhau, tôi nhận ra hạt lệ vừa lăn khỏi con mắt đẹp tròn xoe của cô. Tôi xẹp như bánh xe cán đinh, ngồi lên. Cô kéo tay tôi nằm xuống:

- “Em cần tiền, nhưng không ngờ phải như vậy”.
 
Tự dưng tim tôi đập mạnh. Tôi bị xúc động ngang xương.

- “Vậy em lấy tiền rồi về đi, coi như xong. Vừa nhìn thấy em, anh cũng nghĩ em không phải người như vậy”.
 
Ngập ngừng, tôi tiếp:
 
- “Nếu em không muốn vướng vô, đừng vướng, chấm dứt liền hôm nay. Quên đi. Khi nào kẹt tiền gọi anh, hy vọng giúp em được chút ít. Đây phone anh, em tin thì gọi. Bây giờ về và quên đi”.
 
Trên đường về, tôi còn cảm thấy tim đập nhanh, lâng lâng như một giấc liêu trai. Con bé đẹp mà sao khổ vậy? Làm sao thấy hết sau bức màn nhung đời sống?
 
Ngày qua ngày, tôi dần quên, một hai tháng gì đó đã trôi qua. Đang ngủ nướng vì là ngày nghỉ, phone reo.
 
- “Còn nhớ em không? Anh chỉ nhà, em đến thăm anh”.
 
Cúp phone sau một lúc nói chuyện chỉ đường cho cô tới nhà, tôi vẫn còn bị cái bất ngờ khó tin sốc mạnh.
 
Nàng đến như một con người mới khác, sắc diện hiền lành trong sáng tươi vui. Bộ đồ đầm mới, váy ngắn xanh ca-rô đậm, áo tươi da trời, vớ lưới đen cao bó ôm kín đáo đôi chân săn chắc mà khêu gợi, mái tóc cúp ngắn ôm gương mặt sáng sủa làm nhớ Sylvie Vartan.
 
- “Anh ở một mình không ai ở chung sao?”
 
Nàng hỏi, sau một lúc ngồi chuyện trò vui vẻ như bạn thân lâu ngày gặp lại. Nàng mang theo tập Album gia đình, lật ra chỉ cho xem ba má, anh chị, các cháu và nàng, như ngầm giới thiệu một gia đình đàng hoàng. Trước khi từ giã, nàng nhìn tôi, nói một cách nghiêm chỉnh:
 
- “Bây giờ thì em biết anh ra sao rồi. Em quyết định như vầy, anh đừng cãi em, là mỗi tháng em sẽ ghé thăm anh một ngày, sẽ gọi anh khi em đến được, nhưng phải không ai trong nhà. Em cần anh giúp em ba trăm một tháng, em là tình nhân của anh trong ngày đó. Chỉ xin anh bí mật chuyện mình là em đến”.
 
Vậy đó, đúng là mưa trên trời rớt xuống tim khô. Tôi có cuộc tình “bí mật” và “sòng phẳng” như vậy gần hai năm.
 
oOo
Trước khi nàng bị bộ óc không còn bình thường hành hạ, tôi chỉ biết nàng ăn chay trường, nàng cho biết thường vào chùa, tự ngồi thiền hằng đêm. Cách ăn mặc từ sang trọng lịch sự thay đổi dần ra xuề xòa hippy. Do nàng kể, nhìn thấy một nữ Bồ Tát hiện ra bên nàng, tôi đặt “mật danh” cho nàng là “Tara”.
 
Loáng thoáng những chuyện riêng tư nàng kể, có hai sự việc ảnh hưởng lớn đến tâm lý nàng: Một là người yêu nàng chết bất ngờ ngay trước mắt, khiến nàng không thiết tha gì tương lai. Hai là gia đình nàng không chia sẻ nỗi buồn nàng cưu mang đầy ám ảnh sợ hãi đó. Nàng xin vào một ngôi chùa Thái, xuống tóc, ở ba tháng, trở về đời thường. Về sau được một vị Lạt-Ma nhận làm đệ tử. Nàng ăn học bên này nên nói tiếng Anh trôi chảy. Tôi hoàn toàn không biết nhà nàng, số phone nàng, đó là giao ước.
 
Bẵng đi vài tháng Tara không đến, chợt một hôm nàng tới bất ngờ, vận bộ trang phục khoe do chính nàng design: Chiếc váy ngắn xếp thành chiếc nón Ai Cập đội đầu. Mắt tô tươi xanh dương thật rộng trên mí như Cléopâtre. Một chấm son giữa trán như Ấn Độ. Áo Jean bó và vận váy khăn dài đầy bông to kiểu Thái Lan. Cổ choàng nhiều chuỗi dài kiểu da đỏ Mỹ.
 
Xoay người cho tôi ngắm một vòng, nàng hỏi:
 
- “Anh xem có hippy không?”
 
Tôi dốt thời trang nữ, ậm ừ đáp:
 
- “Lạ nghe…, mà sao em thích vậy?”
 
Nàng nhìn tôi, tươi cười hãnh diện:
 
- “Em sắp là Tiên Cô rồi, phải design cho đúng kiểu”.
 
Tôi tá hỏa, ôi thôi, còn đâu “tình nhân một ngày” đầy trong sáng thơ ngây! Cặp mắt tròn xoe đẹp đẽ trong lành ngày nào bây giờ rừng rực lửa ma trơi u oán. Tôi chết lặng, buồn muốn sụm hai chân.
 
Sau đó là thời gian nàng đến nhà tôi thường xuyên, không còn chuyện “tình nhân một ngày” với nhau nữa, nàng đến xem như ở nhà nàng, bất chợt đến, bất chợt đi, nhưng đưa chìa khóa nhà nàng không nhận, tôi đành luôn để cửa không khóa. Nàng đến dọn dẹp lau chùi sạch sẽ trong nhà, nấu món ăn chay, chờ tôi về cùng ăn tối, dọn rửa sạch sẽ xong rồi lặng lẽ lái xe đi.
 
Có hôm, “trúng tần số”, nàng đứng như một nàng tiên diễn giả, diễn thuyết thao thao tám tiếng đồng hồ chưa dứt. Cứ một lúc, sợ nàng khô cổ, tôi đưa ly nước, nàng từ chối không uống, tiếp tục kể tội lỗi những-tên-tuổi-Bolsa mà nàng biết. Xong một nhân vật, nàng kết luận:
 
- “Tôi đang nói cho người-ở-trên nghe đó, mấy người ráng tu đi”.
 
Tôi ngủ khoèo ở ghế sa-lông một giấc, thức dậy vẫn còn màn “Hoa Sơn luận kiếm”. Nàng đã diễn tuồng hơn 6 tiếng đồng hồ, lại sợ nàng khát nước, tôi đưa chai nước lọc, nàng lắc đầu. Không biết “mấy người” hay mấy “nhân vật tên tuổi Bolsa” bị nàng luận tội đó, có dính gì tới chuyện “Một Ngàn Lẻ Một Đêm” với nàng hay không? Chỉ có nàng và “người-ở-trên” biết.
 
Bạn bè hay ghé nhà tôi, gặp phải lúc ấy, nàng coi như pha. Đám bạn nhìn qua bản mặt méo xẹo, có khi thản nhiên, có khi buồn-mệt-mỏi của tôi, cắc cớ hỏi:
 
- “Ông giải quyết sao đây, Trần?”
 
Ít ra, cho nàng có một trạm dừng chân. Tôi thật không biết phải làm sao đối với một cô gái đôi mươi xinh đẹp đang điên dại đầy đau khổ và phẫn nộ như thế. Cứ để đến khi nàng đuối sức, trở lại im lặng như người bình thường.
 
Một lúc sau khi màn kịch kiệt lực, nàng lặng lẽ lái xe đi.
 
Ông hàng xóm tụng Dược Sư ngày ba cữ kế bên nhà, cũng thường nghe thấy “Tiên Cô Luận Kiếm”, đi ngang nhìn tôi đang đứng ngoài cửa trước, nói “Thiện tai, thiện tai”.
 
Một hôm đi làm về, thấy cơm đã dọn chờ, trông nàng hôm ấy tỉnh táo, hiền lành, im lặng nhưng thỉnh thoảng cười mỉm chi duyên dáng.
 
Dọn dẹp sau khi cơm xong, ngồi chơi một lúc, nàng nhỏ nhẹ hỏi tôi:
 
- “Anh có bao giờ nghĩ đến lập gia đình không?”
 
Câu hỏi bất ngờ làm tôi lúng túng. Tôi im lặng nhìn nàng, chờ đợi. Nàng tiếp:
 
- “Anh có muốn lập gia đình với em không? Ba má em biết em chịu lấy chồng chắc vui lắm”.
 
Trời hỡi, phải làm sao đây? Tôi im lặng với bao dồn dập xót xa cho nàng, và chua chát cho tôi.
 
Có lẽ giác quan thứ sáu của phụ nữ trong nàng nhạy bén, nàng nói liền không chờ đáp:
 
- “Em hỏi vậy thôi, chớ em biết anh không nghĩ tới đâu. Thôi quên nghe anh”.
 
Nàng bắt qua chuyện thường ngày:
 
- “Em có làm món ăn cho anh mang đi làm, mai nhớ đem theo nghe. Em thay áo gối cho anh rồi nghe. Ngày kia đức Đạt Lai Lạt Ma đến Long Beach, em sẽ đi dự.”
 
Sau ngày đó, nàng biệt tích.
 
oOo
Hai năm sau, Thúy, người ở Việt Nam mà về sau thành vợ tôi, qua Mỹ. Một chiều tôi đang cùng Nguyễn Diệu Thắng, Phạm Công Thiện và vài bạn thân ngồi nhậu lai rai, Tara xuất hiện ngoài cửa, vợ tôi ra hỏi cô tìm ai.
 
- “Tôi muốn gặp anh Trần”.
 
Vợ trở vào nhà:
 
- “Anh, người đẹp tìm”.
 
Tôi rời bàn bước ra. Tara bây giờ ốm gầy xơ xác, tim tôi siết lại.
 
- “H., khỏe không em, vô nhà chơi nghe!”
 
- “Em phải đi liền, xin anh tiền đổ xăng thôi!”
 
Tôi móc nhúm tiền trong túi giúi vào tay H.
 
- “Cảm ơn anh, anh có vợ rồi phải không? Em đi nghe!”
 
H. nhón tới hôn phớt vào má tôi rồi quày quả đi.
 
Vào nhà, vợ cười ghẹo:
 
- “Em thấy hết trơn rồi nghe! Tara hả anh?”
 
Thắng đọc hai câu thơ hắn làm chọc quê tôi lúc trước: “Em là Thánh Nữ Tara. Trời sai xuống cõi ta bà hại anh”. Phạm Công Thiện ngắt:
 
- “Thôi mày, nó khổ cũng đủ rồi. Tội nghiệp con bé…”
 
Không lâu, tôi bán căn Mobile Home.
 
Một năm sau, vợ chồng tôi giã từ Quận Cam phố cát, rời Cali dọn đến định cư nơi một xóm nhỏ, Texas.
 
Lê Giang Trần
(2016)
Nguồn: https://tranthinguyetmai.wordpress.com/2025/07/27/chuyen-tinh-dien/#more-54829