Bóng chiều vàng trải xuống con phố nhỏ, những tia nắng nhẹ lặng lẽ hắt vào khung cửa quán cà phê. Thu ngồi đó, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào khoảng không, ly ca-cao nóng đã nguội lạnh tự bao giờ. Cô gái độ tuổi mới ngoài đôi mươi, nhìn gương mặt thanh tú, đôi mắt sâu thẳm nhưng lộ nét buồn đến nao lòng.
Mới cách đây vài tháng trước, Thu vẫn là một cô gái hồn nhiên, sống trong những mơ ước thật giản dị. Thu yêu Nam, một chàng trai cùng xã, tính tình chất phát, hiền lành. Họ yêu nhau say đắm, hẹn ước sẽ cưới nhau khi công việc của anh ổn định. Thế rồi tình yêu của họ ngày tháng cứ trôi qua với biết bao kỷ niệm êm đềm, bỗng dưng vào một một buổi chiều Nam hẹn gặp Thu, chỉ một câu nói lạnh lùng của Nam đã làm bao ước mộng vỡ tan.
_ Anh xin lỗi em… “Tình yêu của chúng ta tới đây là chấm dứt. Anh đã có một tình yêu mới”
Thật bất ngờ, Thu như bị một nhát dao đâm vào tim. Thu ngã quỵ, khóc đến khàn giọng nhiều đêm. Mỗi lần mở mắt, ký ức những ngày tháng hạnh phúc lại ùa về, rồi chợt biến mất, để lại khoảng trống vắng, xót xa tận cõi lòng.
Những ngày buồn tẻ ấy, Thu không chịu nổi sự ngột ngạt nơi quê nhà, cô quyết định lên thành phố tìm việc làm, mong quên hết mọi chuyện buồn đã qua. Đầu tiên, cô xin làm phục vụ ở một quán cà phê nhỏ, nhưng thành phố với ánh đèn hào nhoáng, rực rỡ và theo lời bạn bè ngọt ngào rủ rê đã nhanh chóng cuốn cô vào một thế giới khác, thế giới của những cuộc ăn chơi thâu đêm với rượu mạnh, với những âm thanh chát chúa và những cái ôm hôn vội vàng.
Từ đó Thu thay đổi hoàn toàn, trang phục là những chiếc váy ngắn, hở hang, môi đỏ và ánh mắt sắc lạnh…Người ta nhìn Thu như một cô gái sành đời, nhưng chẳng ai biết rằng phía sau lớp vỏ hào nhoáng ấy là một trái tim rách nát. Cô lao vào những cuộc ăn chơi, lẳng lơ, uống rượu đến say mèm để xóa nhòa đi những ký ức cũ, nhưng càng cố quên, vết thương xưa càng rỉ máu.
Nhiều đêm, sau khi rời quán bar, Thu đi lang thang một mình trên phố, nghe tiếng mưa rơi mà nước mắt cô nhạt nhòa. Cô tự hỏi: “Mình đang sống, hay chỉ tồn tại, biết ngày mai sẽ đi về đâu?”
Thế rồi, vào một đêm mưa tầm tã, sau cơn say khướt, Thu đi lang thang rồi ngã gục trước cổng một căn nhà nhỏ. Người mở cổng đưa cô vào trong nhà là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, ánh mắt hiền hòa. ông tên là Đông - một kỹ sư xây dựng, đã góa vợ 6 - 7 năm, đang sống cùng cậu con trai nhỏ. Đông chăm sóc Thu như một người em gái. Sau đó cô đã tâm sự hết với Đông về quá khứ của mình, anh sẵn lòng đồng cảm và sẻ chia, cho cô một chỗ ở với những bữa cơm ấm áp tình người.
Những ngày ở nhà Đông, Thu lần đầu cảm nhận được sự bình yên sau bao tháng ngày hỗn độn, lo toan vật lộn với cuộc sống. Cậu con trai của Đông tên Nam (trùng tên với người yêu cũ của Thu) nhanh chóng quý mến cô, Thu bỗng nhận ra, đã từ lâu rồi mới được nghe tiếng cười của trẻ thơ và những bữa ăn ấm cúng tình gia đình.
Từ sự biết ơn, Thu dần mở lòng với Đông, hai người như có sự đồng cảm, anh bỏ qua chuyện về mối tình đầu tan vỡ và những ngày tháng sống sa đọa của cô. Đông không trách móc, chỉ cầm tay cô khẽ nói:
- “Quá khứ hãy để lại phía sau, quan trọng là em muốn sống thế nào từ ngày hôm nay”
Từ hôm đó, Thu bắt đầu tập và làm quen với cuộc sống bình thường hằng ngày, nhưng thực tế không dễ dàng như cô nghĩ. Mỗi tối, khi căn nhà chìm vào yên tĩnh, trong đầu Thu lại vang lên tiếng nhạc xập xình, tiếng ly tách va chạm vào nhau chan chát, tiếng nói cười phấn khích của những kẻ say. Những tin nhắn từ những người bạn cũ vẫn rủ rê:
- “Đi chơi đi, lâu rồi không gặp”
- “Có tiệc vui lắm! thiếu em buồn quá!”
Thu cầm điện thoại, ngón tay lướt đến nút trả lời, tim cô đập nhanh, như có một phần của con người cũ đang thôi thúc ”Chỉ đi một chút thôi rồi về…” Nhưng khi ngoái nhìn cửa phòng của bé Nam khép hờ, nghe tiếng thở đều đều của đứa trẻ, cô lại buông điện thoại xuống. Lần nào cũng vậy, một cuộc chiến âm thầm diễn ra giữa lý trí và cám dỗ.
Ban đầu, Thu thấy trống trải và bứt rứt. Cô không quen ngủ sớm, không quen với những buổi tối chỉ với những bộ phim trên Tivi, hay những bản nhạc quen thuộc. Có lúc Thu tự hỏi: ”Liệu mình có đang phí hoài tuổi trẻ?” Nhưng rồi, mỗi sáng thức dậy, ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa, tiếng Đông gọi nhẹ:
- “Dậy ăn sáng đi em”, cô mới nhận ra sự bình yên này đang từ từ thay đổi con người mình.
Thu xin vào làm nhân viên bán quần áo cho một cửa hàng gần nhà. Ngày đầu đi làm, cô thấy mình như người tập bơi bị bỏ xuống nước, lóng ngóng, vụng về, liên tục tính nhầm tiền, xếp đồ sai. Nhiều lúc, cô định bỏ cuộc, nhưng Đông lại nhỏ nhẹ: ”Trăm hay không bằng tay quen, chỉ cần em cố gắng”.
Thế là Thu kiên nhẫn học. Cô tập cười thật tươi, vui vẻ khi chào khách, tập lắng nghe và nói chuyện nhẹ nhàng, tập quen với việc đứng hàng giờ trên đôi giày bệt thay vì đôi guốc cao gót. Cảm giác mỏi chân, mồ hôi rịn trán… hóa ra lại dễ chịu hơn nhiều so với những cơn say đến kiệt sức.
Những ngày đầu tháng, khi nhận tiền lương từ công sức lao động. Thu thấy lòng mình ấm áp. Tuy số tiền không nhiều, nhưng nó là của cô – không phải từ những khoản “boa” lạnh lùng, hay những món quà đổi lấy bằng sự tự trong.
Thỉnh thoảng, những ký ức xưa lại ùa về, những đêm rực rỡ ánh đèn, những tiếng cười lả lơi, những vòng tay xa lạ. Nhưng giờ đây Thu không còn thấy thèm khát nó nữa. Cô mỉm cười, xem đó như một phần của quá khứ, một bài học đắt giá để tôn trọng hiện tại hơn.
Thu cũng học cách tha thứ cho chính mình. Bao năm qua, cô đã ghét bỏ bản thân vì đã lạc lối, vì đã để tuổi trẻ trôi qua trong vô nghĩa, nhưng Đông đã an ủi cô rằng:
- “Con người ai cũng có lúc lầm lỗi, quan trọng là có đủ can đảm để quay về”.
Một năm sau, Thu và Đông tổ chức đám cưới, đám cưới thật giản dị, không váy cưới lộng lẫy, không tiệc rượu xa hoa, chỉ có bà con thân thuộc và bạn bè thân quen cùng với tiếng cười hồn nhiên của bé Nam. Thu đứng bên Đông lòng ngập tràn niềm vui khi được mọi người chúc mừng hạnh phúc. Thu biết đây không phải là tình yêu bồng bột, mà là sự thấu hiểu, gắn bó và chở che.
Giờ đây, mỗi khi sớm mai thức dậy, Thu loay hoay trong phòng bếp nhỏ, Đông pha cà phê sáng, tiếng bé Nam tươi cười hớn hở. Lòng cô vui thầm, vì đời cô trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng đã tìm được bến bờ yêu thương, nơi không còn cô đơn, chỉ có hạnh phúc và bình yên.
08/2025
Jos Nhật Quang
Nguồn: https://vietvanmoi.fr