Con biết Mẹ con yêu thơ lắm
Nuốt nỗi đau thương lệ ứa tràn
Con viết bài thơ con liệm Mẹ
Tiễn Mẹ đi về Cõi-vĩnh hằng
Bài thơ mừng Mẹ tám mươi tuổi
Con mới viết hồi giữa tháng Năm
Nghe thơ, Mẹ cười mắt rướm lệ
Mẹ yêu thơ thăm thẳm đáy lòng!
Thế gian biết bao người đã chết
Nhưng chết như Mẹ thật hiếm vô cùng
Tươi tỉnh, tinh tường đến phút chót
Và ra đi nhẹ như cánh hồng
Mẹ nằm đó nhẹ như cánh hồng
Và cũng nặng như núi Thái Sơn
Ai cân nổi gian truân đời Mẹ
Gánh trên vai gầy tám mươi năm
Mẹ chết mảnh mai như nhành liễu
Mẹ sống như đại thụ trăm năm
Bóng cây Mẹ xanh rờn hào hiệp
Che mát trọn đời chắt, cháu, con
Xóm giềng, họ mạc, người thân sơ
Mẹ yêu thương đằm thắm thiết tha
Gặp khốn khó, Mẹ cưu mang không tiếc
Mẹ sẵn lòng chia cả thịt da
Bảy mươi tuổi, Mẹ vẫn ham việc nước
Việc phố phường, đoàn thể chân vẫn son
Sức nhận được, việc gì cũng nhận
Mẹ đảm đương với tất cả tấm lòng
Mẹ nằm đó vô cùng yên tĩnh
Như mặt nước hồ trong như đỉnh núi trong sương
Mẹ đã sống trọn đời đức hạnh
Nên phút ra đi thanh thản vô cùng
Vĩnh biệt Mẹ, chúng con nhìn kỹ Mẹ
Lòng xé đau mà kinh ngạc vô cùng
Mảnh mai thế mà suối nguồn nghị lực
Vẫn tràn đầy cho đến phút lâm chung
Mẹ cho chúng con hình hài máu thịt
Cho tâm hồn, cho cuộc sống sạch trong
Với chúng con, Mẹ là báu vật
Không có gì sánh được ở thế gian
Mẹ ơi! Bà ơi! Cụ nội, ngoại ơi
Con cháu chắt, xóm giềng bè bạn
Phút vĩnh biệt xé lòng gọi Mẹ
Mẹ ơi, Mẹ có nghe thấy không?
Nắp ván nghìn đời đã đóng lại
Thôi từ đây, Mẹ mãi mãi vắng nhà!
Mẹ yêu thơ, con viết thơ dâng Mẹ
Như chính cuộc đời Mẹ mới là Thơ!
Phùng Quán