Trời u ám. Ba ngày rồi u ám...
Mưa, không mưa... chỉ như sắp mưa thôi!
Không ai thấy một đám mây trôi,
Sông cứ chảy thản nhiên về biển lớn...
Mưa, không mưa... chỉ như sắp mưa thôi!
Không ai thấy một đám mây trôi,
Sông cứ chảy thản nhiên về biển lớn...
Gió thản nhiên dưới chân người đùa giỡn,
Cỏ thàn nhiên ngả xuống lại chồm lên,
Xe thản nhiên trên đại lộ mở đèn.
Trời u ám như hoàng hôn bát ngát...
Cỏ thàn nhiên ngả xuống lại chồm lên,
Xe thản nhiên trên đại lộ mở đèn.
Trời u ám như hoàng hôn bát ngát...
Tôi tự dưng nhớ thương về Đà Lạt.
Mưa đang mùa u ám biết bao nhiêu?
Có ai nhớ ai không nhỉ chiều chiều...
Có ai nhớ ai phất khăn điều thả gió?
Mưa đang mùa u ám biết bao nhiêu?
Có ai nhớ ai không nhỉ chiều chiều...
Có ai nhớ ai phất khăn điều thả gió?
Bốn mươi tám năm tôi xa biệt đó.
Bốn mươi tám năm mái ngói trường xưa...
Những dãy hành lang, những bóng dáng học trò,
Những chiếc áo laine xanh mưa mưa đính hạt...
Bốn mươi tám năm mái ngói trường xưa...
Những dãy hành lang, những bóng dáng học trò,
Những chiếc áo laine xanh mưa mưa đính hạt...
Những bờ vai mái tóc thề ngả rạp,
Các em kìa... trong phố núi hoàng hôn...
Các em kìa... trong phố núi hoàng hôn...

Trần Vấn Lệ
Nguồn: http://www.saimonthidan.com/