.
Tùy bút
Giấc tình ẩn biếc trời Xuân, còn nghe tiếng lá reo hàng cây xanh, em buông tiếng hát dỗ dành, anh khua lời gió khảy đàn hòa âm, tim anh gõ nhịp thì thầm, câu thơ đưa võng bổng trầm hát ru, ngắm em mặc áo sương mù, anh tìm trên lá màu Thu tím vàng, hằng hà lá nhớ bay sang để anh ray rứt trễ tràng thức đêm, trăng khuya chếch bóng bên rèm, lá rơi cứ ngỡ chân êm bước người. Tự nhiên nhớ miệng em cười, nhớ ơi đôi mắt còn tươi ánh nhìn. Sương rơi, phiến lá gợi tình, tình sương, hồn lá chuyện mình với ta.
Đêm ôm giấc ngủ mặn mà, ướt sương nước mắt xót xa khóc đời, mai này phiến lá rong chơi, đâu hay vết xước đau nơi đầu cành. Bao giờ lá hiểu lòng anh, lao xao như thể biển xanh xô bờ, lượn sóng nào chẳng bơ vơ, gọi khan như tiếng tình thơ nhớ người. Lá cây có mấy màu đời? Xanh, vàng, tím, đỏ gọi mời chi em, thơ anh chỉ một đường tim, rung theo màu lá, động tìm màu yêu. Đi, về bóng ngả liêu xiêu, là anh nhớ quá những điều gửi trao, tiếng em tình ý dạt dào, biếc xanh màu áo lụa đào trên cây, anh nhìn theo mấy chùm mây, thấy em xõa tóc, vai gầy lưng ong, giá gì ôm được đường cong, để lòng tê dại bềnh bồng dấu yêu. Bóng em nghiêng nửa dáng chiều, còn vương sợi nắng dệt thêu áo vàng. Xin đừng buông tiếng thở than, anh đây em đó ngỡ ngàng lời thương, đường đời một nắng hai sương, dẫu chung lối mộng, đôi đường lụa tơ. Em ơi! Mắt hẹn tình cờ, nụ hôn đầu ấy ai chờ đợi ai? Đầu cành hoa có tàn phai, vẫn còn màu lá chao bay ghẹo đời, gió đưa hồn lá chơi vơi, câu thơ, dòng nhạc hát lời tương tư, lá rơi rụng một tờ thư, nói thương, nói nhớ duyên từ trăm năm, cỏ nhung sẵn một chỗ nằm, đợi chờ phiến lá xa xăm tìm về, lá làm hoa trái điên mê, cánh chim thất lạc tìm về tổ xưa. Lá xanh khoác áo trời mưa, lá buồn úa mặt phơi trưa nắng hè, đêm trăng vàng phủ áo the, căng dù mưa gió lá che lòng đường. Lá Xuân nõn mấy lời thương, ru cây gió lượn miên trường hắt hiu, nhìn lá anh gọi tiếng yêu, nhìn hoa thấy lá diễm kiều ấp e, nhìn em mấy nụ e dè, môi hoa, nhụy phấn tình thê thiếp đầy. Ai chờ áo lá trên cây, gió lay khuy nút hở bay mộng đời, ngỡ ngàng con bướm rong chơi, lá hay bướm đậu hoa phơi mình chờ. Anh về dỗ ngọt giấc mơ, thấy tơ đu lá nhện chờ duyên ai? Thấy em nguyên vẹn hình hài, anh yêu mấy nữa hương say tình nồng, khung trời lạnh lẽo phòng không, đường đời mấy nẻo mà trông người về. Tình là ảo, yêu là mê, môi người mộng mị khi kề môi ta, gió qua đu nhánh là đà, em qua để lại ngọc ngà dáng xinh, chồi non nhú lá nguyên trinh, ẩn nhan lục diệp sắc hình giản đơn, lá bay chẳng biết ghen hờn, mỗi mùa Thu đến rừng sơn sắc màu, nhớ em nghe lá lao xao, ngỡ anh từ một thuở nào mộng du.
Đường về nghe lá gọi tên, nghe đêm tục lụy nát nghiền thịt da, tưởng đời vất vưởng hồn ma, nghe cô đơn đốt trăng tà cháy lan, thấy sương đầu cỏ nhuộm vàng, thấy trăng khuyết tật võ vàng hồn đêm. Em ơi chân cứng đá mềm, tình chờ trở giấc êm đềm phiêu lưu.
Lòng anh biển sóng hoang vu, thùy dương, cát trắng đợi chờ buồm xa, thông reo lời lá thật thà, trái thông khô rụng nghe da diết buồn. Nhớ em chỉ ngắm trăng suông, và nghe sóng vỗ nỗi niềm riêng tư, lá rơi giây phút tạ từ, giật mình biết mộng về như mơ hồ, tình chờ phủ kín trang thơ, hàng cây, mặt biển lờ mờ bụi sương. Đâu đây vết cắt tình trường, vết chân trên cát còn vương bóng hình. Anh và trăng giữa lặng thinh, nghe tim thổn thức muôn nghìn tiếc thương. Ai chờ đến tuổi Thu Đông, ngắm bao lá rụng cõi lòng nghiêng chao? Phải em là ngấn lệ trào để anh đếm những vì sao rơi buồn, gió đi gió ở bốn phương, ngọn cây, đầu cỏ điểm sương đêm dài. Kiếp người như lá đổi thay, em ơi hãy giữ chuỗi ngày có nhau, tình nồng hẹn ước đã trao, dáng hình em sẽ tiệp màu tim anh. Sao không là lá mãi xanh để hy vọng biếc đậu cành cây cao.
Thì thầm lời lá em trao, anh trăng gió nhận biết bao ân tình.
Phạm Tương Như
mùa tình yêu 2015