User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

.

Thế rồi ngày vui trong gia đình cũng đến. Hôm nay, Tú hẹn cha mẹ sáu giờ chiều ra nhà hàng Panata, một nơi sang trọng lịch lãm, thực đơn có đầy đủ các món ăn Mỹ và Á Đông, để gặp mặt mẹ con người yêu, cô Thương và bà “cựu hoa hậu” cộng đồng Việt Nam hải ngoại của mấy chục năm về trước.
Tú cẩn thận dặn dò mẹ:
– Nhớ ăn mặc sang sang một chút nghe mẹ…
– Được rồi… mẹ sẽ mặc cái áo kim tuyến vàng Noel năm ngoái…
Nghe mẹ nói, Tú vội vã căn dặn:
– Thôi thôi… I “can” you, mẹ mặc áo màu bình thường được rồi… đừng có loè loẹt diêm dúa quá…
– Loè loẹt cái gì? Không phải áo đó là do con tặng mẹ năm ngoái sao?
Tứ ngớ mặt ra:
– Nhưng giờ đâu phải mùa lễ!
– Tao tưởng mày khen áo đó đẹp thì tao bận… nếu không thích thì thôi… Vậy mà hồi đó mày cứ khen mãi, làm tao tưởng thiệt, không dám mặc sợ hư!
Thấy mẹ giận, Tú vội giả lả:
– Thì con có nói là xấu đâu… nhưng kiểu đó giờ xưa rồi, mà màu sắc thì chỉ hợp với ngày lễ lạy, đêm đen…
Bà Hoan quay lại, nghiêm giọng:
– Vậy từ nay đừng có “đãi bôi” với mẹ mày nữa nhé!
– Con có đãi bôi hồi nào đâu… Tại mẹ cũng hay nói vậy cho người khác vui mà!
Cái thằng nầy, nói gì nó cũng lèo lái lẻo lự được! Rốt cuộc thì cuối cùng cũng “tại mình”! Đấu khẩu với cha con nhà nầy quả thực bà thường thua cuộc! Đôi khi bà nghĩ lẩn thẩn:
– Chắc tại ở cùng chung một nhà lâu ngày, cuối cùng “họ” biết được tẩy mình để mà lật ngược thế cờ!
Không muốn đôi co thêm chỉ tổ bực mình, bà xua tay:
– Thôi được rồi cậu ấm… tôi sẽ chọn cái áo nào màu nhu thô sơ và kiểu cọ đơn giản nhất… nhưng lại đẹp nhất nước cho cậu vừa lòng, được chưa!
Thằng con gân cổ:
– Không được… mẹ nói vậy là không đúng rồi! Làm gì mà lại có chuyện áo “nhu nhược” lại đẹp nhất thế giới được!
– Áo màu “nhu” thôi, mày thêm chữ “nhược” vào làm gì! Đúng là chữ với nghĩa!
– Con thêm vào cho có cặp mà mẹ!
Nghe con cà rỡn, bà Hoan biết nó đang chọc mình, bà đuổi thẳng cánh:
– Thôi, đi chỗ khác chơi cho mẹ làm việc! Mẹ sẽ nổi bật đêm đó cho mày hãnh diện với đàng gái!
Tuyên bố mạnh miệng như thế… Và thực ra bà Hoan cũng đã suy nghĩ đến chuyện ăn mặc nầy nhiều hơn thằng con bà lo. Bà làm gì không biết mẹ của Thương, bà Tracy Minh Thanh là người nổi tiếng trong cộng đồng, báo chí đăng hình mãi. Bà ta ăn mặc thời trang, vóc dáng vẫn còn đẹp, giao thiệp rộng, lại ở trong thế giới thượng lưu… chắc chắn rằng khi đối diện, bà chỉ là một nhân vật tầm thường không đáng nói.
Nhưng không vì thế mà bà Hoan chịu lép vế để mặc kệ thân mình ra sao thì ra. Cho dù bà ta có là hoa hậu đương thời, thì bà cũng không “care”, phải ăn diện lên cho đối phương nể, nhất là đối với ông chồng “đang âm mưu bước vào hoạn lộ với gái trẻ” của bà phải dương con mắt hí ra mà nhìn, mà kinh ngạc… còn bà “sui” tương lai thì phải phục trong lòng!
Lúc suy nghĩ thì hùng hổ, nổ bôm bốp như thế… nhưng càng gần tới ngày hẹn, thì bà Hoan càng bối rối, lo lắng! Bởi vì xưa nay tính bà ít khi ăn diện se sua! nhất là không hay ra ngoài, nên áo quần không nhiều, làm sao mà ganh đua kiểu cọ với đời! Bà chỉ có tính “tự cao” không chịu thua ai, mà kinh nghiệm về “fashion” thì non nớt!
Bà thở dài thườn thượt! Ngay đến mái tóc của bà cũng chỉ ngắn ngủn một kiểu từ xưa đến giờ, vì bà có biết chải chuốt kiểu cọ gì đâu! Con người bà không phải khéo tay, nghệ thuật… mà chỉ giỏi làm lụng chân tay!
– Thế nầy thì lại phải gọi bà Thu vấn kế!
Bà không thích lúc nào “đụng chuyện” một chút là phải gọi hỏi bà Thu! Con mẹ Thu cái gì xảy ra ở nhà bà nó cũng biết vanh vách… vì chính miệng bà khai cho nghe chứ nào ai khác! Bà Hoan sợ bà Thu cười thúi đầu! Nhưng… bà Thu có cười thì mặc kệ, vì không nói bả cũng biết bà Hoan coi vậy mà quê quê, có biết sửa soạn là gì đâu!
– A lô…
Tiếng bà Thu nhỏ nhẹ:
– Bà đang cần tui chỉ mánh phải không?
– Sao bà biết hay vậy?
– Chứ gì nữa… Mỗi lần gọi tui là bà hay hỏi nầy hỏi nọ… có khi nào tui nghe bà gọi để hỏi thăm tui đâu!
Con mụ Thu đang trách móc bà!!! Nhưng mụ ấy nghĩ cũng không sai!
– Ờ há… sao bà nói trúng quá… Thôi để lần sau nhớ bà, tui sẽ gọi và nhất định là không “quét sân, quét siếc” gì hết… được chưa?
– Được, thôi muốn hỏi gì thì hỏi đi!
Bà Hoan tiếp tục:
– Tui thấy bà hay thiệt, lúc nào ăn mặc “fashion”, ra đường ai cũng nhìn…
– Đi thẳng vào nội thành đi bà… Bộ bà tính khen nịnh tui hả?
– Không, tui nói thiệt mà.
– Câu nầy tui nghe chín trăm chín mươi chín lần rồi… Bà muốn gì đây?
– Thì cũng không ngoài vấn đề thời trang, ăn mặc…
– Tiếp đi…
– Tui sắp đi gặp một nhân vật quan trọng?
– Ai? Tổng Thống hả?
– Không, còn quan trọng hơn?
– Ai mà ghê vậy?
– Bà sui gia của tui!
Bà Thu cười ré lên:
– Trời đất, có vậy thôi mà làm dữ! Rồi sao?
– Bà đó là cựu hoa hậu…
– Hoa hậu gì?
– Tracy Minh Thanh, bà biết không?
– Tên nghe lạ hoắc… tui không biết… bả là hoa hậu bên đây hay Việt Nam? Thời tiền sử hay thượng cổ?
– Giỡn hoài… Hoa hậu bên đây, mà hai mấy năm trước rồi…
– Vậy cũng nói… coi như là hoa hậu “tiền chiến”!
– Nhưng bả còn đẹp và thành công lắm, nếu bà làm địa ốc thì biết bả…
– Giờ bà muốn gì?
– ThằngTú khoái con gái bả nên hai gia đình hẹn gặp nhau… Bà nổi tiếng biết cách thời trang ăn mặc… tui muốn bà giúp tui.
Bà Thu thở ra:
– Chuyện đó dễ như trở bàn tay… nếu bà chịu bỏ tiền ra… có tiền mua tiên cũng được mà…
– Bà nóí rõ thêm chút nữa đi.
– Rồi, tui chỉ bà đi tới mấy cái shopping, vô những tiệm lớn, thì sẽ có người giúp bà cố vấn nên mặc thế nào cho ngon lành… càng chịu chi tiền mua những bộ áo đắt giá, thì sự cố vấn càng tinh tế… đến ngày hẹn thì đi ra ngoài tiệm chải tóc và “make-up” là xong.
Nghe những lời bà Thu nói, bà Hoan như mở đầu óc ra… Phải, dễ dàng có thế mà bà không nghĩ đến… Lần nầy, bà sẽ bỏ một số tiền lớn cho sự ăn mặc, để còn nở mày nở mặt với người đời…

Tú mở to mắt nhìn mẹ mình, anh chàng không tin là mẹ có thể trở nên sang trọng như thế trong bộ đầm đen, đơn giản nhưng lịch sự, đeo chuỗi hạt trai trắng và mái tóc được chải phồng lên trước trán thật là điệu nghệ.
Chiếc khăn quàng mỏng màu rêu khoác hờ hững trên vai làm cho bà Hoan thêm phần dịu dàng nữ tính… trong lần gặp gỡ đầu tiên của hai gia đình, bà Tracy đã có ấn tượng tốt về bà Hoan là Tú vui rồi.
– Không ngờ mẹ mình cũng sang ra phết…
Bà Hoan hãnh diện về điều nầy khi nhớ lại sự tròn mắt ngạc nhiên của Tú và Thương trong ngày hôm đó. Thương đến nhà chơi có gặp bà vài lần thấy bà rất bình dị… Bà Tracy thì xuýt xoa:
– Bà chị đẹp quá… nghe cháu Tú và Thương nhắc mãi, hôm nay mới được hân hạnh gặp anh chị…
Bà Hoan hãnh diện vì bà Tracy đẹp nổi tiếng mà còn phải mở miệng khen bà. Bà khoái chí nhất là khi ông chồng nhìn bà với ánh mắt ngạc nhiên. Ông không khen nhưng lại phát ngôn có vẻ như bắt bẻ:
– Làm gì mà điệu dữ vậy?
– Điệu gì, đơn sơ mộc mạc thôi, tui “nhà quê” mà…
Ông chưa ngừng lại, môi trề ra:
– “Nhà quê” mà lại còn bày đặt đeo chuỗi hạt trai!
Nghe cách ông nói, bà biết là ông “ngưỡng phục” bà lắm rồi! Thiệt ra thì chuỗi hạt trai thời bây giờ đâu có còn quý giá như xưa! Đây lại là thứ hạt trai do người cấu tạo mà thành, không như ngày xưa nên giá cũng bình thường.
– Bà mặc đồ đen đeo chuỗi hạt trắng là sang nhất…
Tiếng người nhân viên bán áo quần trong shop cố vấn còn trong đầu… “Ừ, màu mè mà chi cho chúng nó khi!”. Bà bật cười khi nghĩ vậy! Nếu cho phối màu, chắc bà cũng chẳng biết nghệ thuật để mà phối!
Cũng may, khi đi xuống cầu thang, ngang qua chỗ bán khăn quàng, tình cờ bà nghe được hai bà nói tiếng Việt với nhau:
– Cái khăn màu rêu nầy đẹp quá… của Ý… khoác lên với áo cụt tay thì hết biết… nhìn sang nhưng giá hơi mắc… thôi chắc để tui nghĩ lại… có gì trở lại lấy sau…
Bà Hoan nhìn chiếc khăn quàng họ vừa tiếc nuối bỏ xuống… Ôi trời, nó đẹp thiệt, bà chưa từng thấy loại lụa nào mà mềm mại óng ả như vậy. Chiếc áo đầm bà vừa mua đúng là đẹp, nhưng tay ngắn, bà đang muốn có cái gì che hai cánh tay trần cho đỡ trống trải, chiếc khăn nầy thật là hợp thời hợp cảnh.
Thế là bà ướm cái khăn lên người nhìn vào trong gương, quá đẹp… sau đó bà nhìn giá tiền, xót ruột khi thấy đến gần hai trăm đô!
– Cái áo hơn ba trăm, cái khăn nữa là gần năm trăm… đúng là tụi ăn cướp!
Nhưng rồi cuối cùng thì bà cũng đành ngậm ngùi cầm chiếc khăn ra trả tiền cho… quân ăn cướp, vì nhìn tới nhìn lui chẳng còn chiếc nào có màu đẹp như chiếc nầy nữa! Không mua rồi khi về đến nhà nhớ, lại tiếc hùi hụi!

Nhưng dù tốn tiền, bà Hoan cũng cảm thấy vui quá là vui. Có tới hai niềm vui lận, thứ nhất là bà Tracy và Thương cũng như thằng Tú đều hài lòng về bà, hai nữa là ông chồng bà hình như dạo nầy hay để ý “theo dõi” bà, chứ không phớt lờ như trước. Vì sao thì bà chưa biết! Có lẽ thấy bà “đẹp” nên “sợ mất” chăng?
– Mấy ông đang tòm tem bên ngoài, họ như vậy thành ra nghĩ vợ mình cũng như vậy… khi thấy vợ ăn diện, đẹp lên… thì họ sợ bà vợ có tình nhân, rồi bị xúi bẩy chia chác gia tài…
– Bà cứ nói lung tung… Tui với ổng giờ sống như bạn cũng quen rồi…, và tui chỉ muốn ngăn chận ông già nhà tui mê gái, rồi làm ra những điều xấu hổ mà thôi!
– Thì cứ cho thằng chả mơ mộng đi… mấy em sau khi nạo hết của thì tự động gài số de… lúc đó mấy ông chồng vừa tỉnh ngộ, lại có kinh nghiệm đau thương, nên tử tế với vợ nhiều hơn!
– Thôi đi! Đừng quên là nhiều ông cũng vì mắc cỡ nên nhất quyết ly dị vợ, xa con… biến đi ở một nơi sơm lâm cùng cốc… tui không muốn đi đến trường hợp đó!
– Thì bà phải canh chừng ổng thôi!
– Canh cách nào?
Bà Thu tự nhiên quạu:
– Sao cái gì bà cũng hỏi tui vậy! Bà phải tự nghĩ ra chứ…
Tự nghĩ ra? Bà Hoan thấy mình nổi cơn tự ái khi bị bạn phê bình! Đây là hạnh phúc đời mình, dù ông bà giờ đây hết tình còn nghĩa, nhưng vẫn còn thằng con trai, cũng là một gia đình gia giáo… chẳng lẽ gần cuối đời lại để cho chuyện tồi tệ xảy ra, rồi một mình bà sống đơn côi chắc chán lắm!

Chưa kịp nghĩ ra kế, thì một hôm ông chồng bà Hoan nói:
– Anh phải về Việt Nam có chuyện gấp!
Đối phương đã lò mặt ra rồi!
– Có chuyện gì mà về vậy ông?
– Má Hai bịnh, muốn gặp anh lần cuối…
– Má Hai bịnh gì? Mới mấy tháng trước còn mạnh mẽ lắm mà?
– Người già mà… Tui với bà mạnh hay bịnh còn không biết, huống chi là má Hai…
Tự nhiên trong đầu bà Hoan loé ra một kế… Mình phải tự giải quyết lấy chuyện của mình, cho bà Thu lé mắt!! Bà nói:
– Vậy ông có muốn tui cùng đi không?
– Mình mới đi chung tốn tiền quá, không lẽ bây giờ bà đi nữa thì tốn chịu gì nổi… với lại bà nên ở nhà lo tiến tới vụ thằng Tú lấy vợ… người ta nói “lấy vợ thì lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha”!
– Chuyện đó xưa rồi… không cần áp dụng cho ngày nay… tụi nó đâu cần tui lo!
– Thì nói là vậy… với lại cũng chưa biết bịnh má Hai có nặng không, nếu không sao thì tui sẽ trở về ngay…
Giọng bà Hoan chợt ngọt ngào, dịu dàng như Thánh Mẫu:
– Thì ông đi một mình, tui không muốn về theo đâu, ngồi máy bay lâu mỏi giò lắm… Nói với má Hai tui gởi lời thăm…
Ông vừa hồ hởi lên đường, thì ngày hôm sau bà cũng đếm số tiền để dành mang về theo, nhất quyết tiêu cho đã vào chuyến đi nầy, chẳng hơi đâu mà tiếc rẻ như trước… Có tiền không tiêu cũng uổng!
Lúc trước bà đã tính khi thằng Tú làm đám cưới, sẽ cho nó năm lượng vàng ròng. Bà mua vàng khi còn giá tám trăm một lượng. Bây giờ thì vàng leo lên tột đỉnh… đắt hơn gần gấp ba lần khi xưa, làm quà vậy cũng được rồi… Nhưng thằng Tú nhất định từ chối, lại còn bảo:
– Thôi thôi… Mẹ giữ mà xài… tụi con sẽ chi tiền đám cưới hết, bố mẹ đừng lo…
– Đây là quà của mẹ…
Thằng Tú nhăn mặt:
– Mà con lấy vàng làm gì? À, hay là mẹ bán đi, rồi mua sắm áo quần cho đẹp để đi dự đám cưới tụi con!
– Cha mày!!!
Đã vậy thì bà xài cho sướng thân! Tụi trẻ thời nay nó ăn nên làm ra, đâu có cần đến tiền của ông bà cha mẹ! Chẳng bù với bên Việt Nam… chia gia tài không đều là có chuyện!

Bà Hoan khôn khéo mướn khách sạn Mini ở ngay đầu ngõ nhà má Hai để dễ bề quan sát. Không những thế, bà còn mua chuộc được một anh xe ôm khôn lanh làm “thám tử” cho bà, với giá ba trăm ngàn đồng Việt Nam một ngày, tức là khoảng 15 đô la.
Anh ta chỉ việc ngồi đó không chở ai cả. Khi thấy bóng dáng chồng bà, thì lập tức chạy theo coi ông ta đi đâu, rồi gọi phôn báo cáo cho bà biết. Mỗi lần gọi một cú phôn cho bà Hoan, thì được trả thêm 20 mươi ngàn.
Ông chồng bà đâu có biết vợ đang theo dõi mình, ông cũng không thể ngờ là bà Hoan dám làm vậy, tức là bỏ nhà đi theo để rình mò ông! Và ngày đầu tiên, bà biết chắc là má Hai chẳng có bịnh hoạn gì, vì chính mắt bà thấy má ra cửa kêu cả gánh bánh canh giò heo vào nhà với âm thanh còn lanh lảnh chói tai!
Đêm thứ hai ở Sàigòn, thì chính anh xe ôm chở bà đến cửa quán cà phê ôm ngồi chờ đợi phía trước, gần hai tiếng đồng hồ mới thấy ông chồng bà đi ra cùng với một em tuổi đáng con cháu, tay trong tay họ tình tứ ôm nhau sát rạt…
Bà Hoan quay video hết tất cả những cảnh nầy trong sự bình tĩnh khiến anh xe ôm cũng ngạc nhiên! Chính bà cũng không ngờ là mình đã đứng yên mà hành động như thế! Lẽ ra khi thấy chồng phản bội ngay trước mắt, bà phải ghen tức nhảy chồm lên mà túm lấy ông xỉ vả, cấu xé, lăng nhục… cho thoả tâm hồn!!!
Nhưng sau đó, bà yên lặng về phòng, coi lại đoạn phim trong video bình thản như chuyện của ai đó… Chắc bà đã hết “tình” với ông rồi? Vợ chồng già chỉ còn “nghĩa”?
Luôn suốt một tuần, đi theo ông và người tình bé nhỏ, bà đã có nhiều tài liệu “ăn vụng”, “ăn chả”, “ăn phở”… của ông. Lâu lâu bà cũng giả vờ gọi phôn hỏi thăm, thì ông nói má Hai bịnh thấy ông về thăm cũng đang dần dần bình phục…
– Ông ở bên đó đừng có làm gì bậy bạ mà mang tiếng nghe… Con mình sắp đám cưới rồi…
– Tui chán cái lũ con gái bên nầy lắm rồi… lúc nào cũng chỉ biết có tiền… ai mà không biết! Bà đừng có vớ vẩn!
– Thì tui dặn phòng hờ… Nếu ông biết rồi thì tốt!
Bà còn hăm:
– Ông mà làm gì vớ vẩn là hối hận không kịp… tui nói trước rồi đó, ráng mà nhớ lấy…
Bà Hoan cười nửa miệng khi thốt lên câu đó. Nhờ anh xe ôm điều tra phụ giúp, bà biết tỏng tại sao ông thốt nên câu đó.
Bởi vì con nhỏ bia ôm nó đang xin ông năm ngàn đô để mua xe xịn, ông còn chưa cho vì tiền mặt mang theo giới hạn, mà mua bằng Visa thì sợ lộ… với lại ông đâu phải là người hào sảng mà cho gái một lúc năm ngàn!
Anh xe ôm trẻ có khuôn mặt dễ coi, mới vào quán để dò hỏi “con đó” theo lịnh của bà Hoan, thì cô ả đã xà tới làm quen. Khi nghe anh buông vài câu tán tỉnh, cô đã bóc lột hết tâm sự cuộc đời mình, dĩ nhiên là khoe khoang về ông bồ già Việt Kiều kẹo kéo đang “bám” lấy cô… và cả trăm điều kể xấu khác nữa… dĩ nhiên đều được thu vào cái máy ghi âm nhỏ giấu trong túi quần của anh ta.
Qua cuộn băng thu lén, bà Hoan an tâm khi biết ông chỉ muốn đi chơi kiểu “ăn bánh trả tiền”, không di hậu về sau! Cũng đỡ tức vì chính miệng cô bia ôm “bồ nhí” đương thời lại chê bai “bồ già” hết lời… kiểu nầy ông nghe được chắc sẽ “độn thổ”! Để đấy, rồi có ngày rồi bà sẽ cho nghe!
Bà thích nhất là câu:
– Trời… em coi lão ấy như ba em, nói thiệt nhìn ổng đã xấu trai mà còn già hơn ba em nhiều… làm sao xứng với em được, đụng vô là rùng mình nổi gai ốc!!! chẳng qua ổng tự xưng là Việt Kiều, thì em tử tế để được “boa” nhiều… vậy thôi…
Đúng là không có cái ngu nào bằng cái ngu nào! Dù sao chồng bà cũng chưa đến nỗi ngu lắm để đánh đổi cả gia đình cho gái như một số người khác! Bà có nên tha thứ cho ông không?
Đã lên kế hoạch với anh xe ôm, bà biết là từ ngày hôm đó, ông không thể nào gặp được cô gái ấy nữa, vì bà sắp đặt cho anh ta một số tiền, hẹn hò rủ cô gái đi Vũng Tàu chơi một tuần, cũng như giả vờ ghen tuông, không cho cô gặp mặt ông bồ già nữa… cho đến khi bà về Mỹ.
Biết được điều mình cần biết, một buổi chiều bà bốc phôn gọi cho ông:
– Ông mạnh giỏi? Má Hai sao rồi?
Đang bực mình vì “bồ nhí” trốn đi với nhân tình trẻ như lời mấy cô trong quán nói lại, nghe vợ gọi, giọng ông bỗng dưng chùng xuống bất ngờ:
– Má ngồi dậy được và bắt đầu ăn cháo!
– Má còn yếu lắm hả ông?
Lúc bà hỏi câu đó, má Hai đang ở phòng khách cười nói oang oang, và bà còn ra sức bóc vỏ trái sầu riêng to đùng để cả nhà ăn. Ông vội đưa ngón tay lên miệng suỵt nhỏ ra dấu bảo im, vừa trả lời:
– Tui đang đỡ má ngồi dậy cho má ăn cháo…
– Ông thiệt hiếu thảo… tốt quá…
Tiếng nói sau cùng nghe có vẻ như vang lên ngay sau lưng. Ông quay lại và tái mặt khi thấy bà đang đứng chình ình ở trước cửa phòng khách!
Mặc cho ông và cả nhà sững sờ, bà tươi cười tiến vào:
– Nghe ông nói má Hai bịnh nặng, tui sốt ruột nên bay về thăm…
Rồi quay qua má Hai và ông chồng:
– Má khoẻ lại rồi mà ảnh không nói cho con biết… Tụi con sẽ ở đây ít lâu nữa để săn sóc má, nghe ông…
Giọng má Hai tự nhiên “yếu” hẳn đi:
– Ừ… bây nói vậy má mừng lắm…
Khỏi nói thì hai tuần ở lại Việt Nam của bà Hoan rất ư là thoải mái, vì ông chồng bà không dưng tính tình bỗng “nhũn như con chi chi”, ngoài sự tưởng tượng của bà… tỏ ra là người đàn ông “Việt Kiều” sống ở ngoại quốc rất mực ga lăng và lịch sự với vợ… chưa từng thấy.
Ai nhìn thấy cảnh ông bà đưa nhau đi du lịch nơi nầy nơi khác, ông tỏ ra đằm thắm săn sóc vợ… cũng tấm tắc khen đôi vợ chồng “già” hạnh phúc…
Họ đâu biết rằng khi ở trong khách sạn Mini, ông đã ngồi im với gương mặt ỉu xìu sau khi được bà cho coi những tấm hình của ông cặp kè “gái…, cũng như sôi sục giận dữ cuối cùng vỡ mộng… khi ông coi những hình của anh xe ôm và cô bồ nhí mùi mẫn với nhau, được chính anh xe ôm chụp bằng “cell” phôn, mà không còn tâm trí nào để nghĩ rằng: tại sao thằng đang ôm bồ mình lại tự chụp, rồi vợ mình có mấy tấm hình? Khi nghe vợ hăm:
– Ông đã sáng mắt ra chưa? Nếu ông không biết điều tu tỉnh lại, tui sẽ nói cho thằng Tú biết hết chuyện ông làm…
Chỉ nhẹ nhàng vậy thôi… cũng may mà ông không có ý định “trả thù dân tộc”… lại ngoan ngoãn gặm nhấm, hối lỗi những sự việc đã qua…
Bà Hoan mỉm cười khi thấy mình xử sự đúng… Từ nay thì không sợ ở một mình khi về già… Thà lui một bước còn hơn “vỡ bờ”! Cám ơn “anh xe ôm”, tốn có năm trăm đô mà xong việc, chỉ bằng giá của một bộ đồ thời trang… Còn bà Thu, chắc khi nghe chuyện sẽ phục bà sát đất!

Diễm Châu

Tìm các bài VĂN khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com