Lái xe khoảng nửa tiếng tôi bất ngờ thấy căn nhà phía trước còn ánh đèn lấp lánh và dòng chữ “Cà Phê Mai – OPEN”
Ôi vậy là quán còn mở cửa. Hên quá!
Phải, hôm nay ngày cuối năm. Tôi từ NewYork nhận một việc mới về San Jose này đúng 2 tuần trước New Year. Đêm cuối năm nằm một mình trong phòng trọ, nhớ nhà, nhớ mẹ... và thèm ly cà phê. Một ly cà phê nóng pha theo lối “cái nồi ngồi trên cái cốc” mà một người bạn chung sở đã đưa tôi đến một quán nào đó không thể nhớ tên. Thèm thì thèm nhưng chỉ còn hơn một tiếng nữa thôi sẽ chuyển sang năm mới, đâu thể gọi anh dẫn đi, tôi bèn lấy xe xuống phố một mình, lái loanh hoanh biết đâu may mắn tìm lại được quán Cà Phê hôm đó.
“Cà Phê MAI” này không phải là quán hôm trước tôi đã tới, nhưng hề chi, miễn là có bán cà phê và... còn mở cửa.
Quán vắng hoe. Tôi đã để ý thấy từ bên ngoài parking không có một chiếc xe nào đậu.
Khi tôi bước vào, người con gái sau quầy đứng lên chào. Cô khá đẹp và có lẽ cũng cỡ tuổi ba mươi như tôi. Thật lạ, cả một quán rộng lớn như vậy mà chỉ có một mình cô ngồi đó, không một người khách hay nhân viên nào. Có lẽ họ đã sắp sửa đóng cửa? Tôi ngần ngại hỏi cho chắc. Cô trả lời không, vẫn còn mở cửa. Các nhân viên khác đã về nhà chuẩn bị đón năm mới cùng gia đình. Cô là chủ quán, nhà cô ở đây, nên vẫn tiếp tục mở để đón tiếp những khách hàng uống cà phê khuya như tôi.
Té ra cô là chủ quán. Mai là tên của cô.
Cô bưng tôi ly cà phê phin bốc khói thơm phưng phức và tự nhiên ngồi xuống đối diện. Bên ngoài trời lạnh lắm, nhưng tôi bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường. Mai ngồi đối diện và tôi có đủ thời gian ngắm cô rõ hơn chút nữa. Cô không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng là một người con gái đẹp, nụ cười đằm thắm và duyên dáng. Cô hỏi han tôi rất nhiều chuyện, và hai chúng tôi nói tự nhiên như hai người bạn lâu ngày gặp gỡ. Ôi tôi thân lữ khách xa nhà trong đêm trừ tịch, bỗng nhiên gặp một người con gái dịu dàng như vầy không biết có nhân duyên đưa đẩy nào không! Cô hỏi tôi nhớ nhà phải không? Tôi đáp phải. Nhớ mẹ hiền nữa phải không? Phải, nhưng mẹ tôi mất mấy năm trước rồi. Cô nói “I know!” Sao cô biết mẹ tôi đã mất? Nhưng chỉ nghĩ thoáng qua trong đầu không cần hỏi.
Cô bỗng dừng câu chuyện và nói “Họ đang countdown đó anh” Tôi lại ngạc nhiên sao cô biết! Chung quanh quán vắng này chỉ có tôi và cô trò chuyện, còn ngoài ra không có TV hay bất cứ cái gì khả dĩ để biết đã đúng 12 giờ và thiên hạ đang count down để chuyển sang năm mới? Nhưng tôi chưa kịp hỏi, cô nói tiếp “Countdown với Mai nghe anh”...và hai đứa tôi cùng đếm “ Ten, nine, eight... two, one” Cô nhìn tôi tươi cười: “Happy New Year anh. Cám ơn anh đã đến đây!”
Tôi chưa kịp nói lại gì, chợt cảm thấy một cơn buồn ngủ cực độ từ đâu kéo đến, nặng nề trên mí mắt và không thể gượng được.
...
Tôi tỉnh dậy vì tiếng động bên tai và ánh đèn pin rọi vào. Người cảnh sát ra hiệu cho tôi xuống xe, đòi coi giấy tờ, và hỏi tại sao ngủ trong xe tại đây? Tôi nói không biết. Tôi vào quán uống cà phê, gặp cô chủ quán ngồi nói chuyện và bỗng buồn ngủ đến không thể chống chọi được. Bỗng nhớ lại đêm nay count down sang năm mới nên nhìn lại đồng hồ tay: 2 giờ sáng. Vậy là đã sang năm mới, và tôi ngủ trong xe được hai tiếng.
Tôi nói với người cảnh sát tôi tới đây uống cà phê, ông hỏi tôi vậy thấy quán tên gì? Tôi nói thấy bảng hiệu khá lớn ghi quán” MAI”. Ông rọi đèn pin vào căn nhà và hỏi bảng hiệu ở đâu? Tôi bắt đầu bình tĩnh và nhìn lại vào quán. Nào có bảng hiệu nào đâu? Chỉ là một căn nhà cũ cửa khóa kín, xác xơ như từ lâu không được chăm sóc. Thấy tôi đứng ngẩn ngơ, người cảnh sát nói với tôi: Đây quả thực là quán Cà phê Mai như tôi nói, nhưng là... 3 năm về trước lận.
Ba năm trước, quán Mai khá nổi tiếng vì cà phê ngon và cô chủ tên Mai xinh đẹp. Nhưng một hôm người ta khám phá cô Mai đó đã bỏ quán ra đi biệt tích không một lời từ giã với bất cứ một người nào quen biết cô, kể cả nhân viên của quán. Cô tự ý bỏ đi hay bị ép uổng phải đi, là một điều hoàn toàn bí mật cho đến ngày nay bởi vì cô chỉ... biến mất trên cõi đời này như chưa từng hiện hữu. Mai biệt tích, nhưng tất cả những gì của cô từ giấy tờ, tiền bạc, tư trang... đều còn lại đây không suy suyển mảy may. Ngày ấy ông là một trong những nhân viên công lực địa phương có nhiệm vụ tìm kiếm cô mấy năm và đành chịu thất bại. Vì lý do đó ông đối với căn nhà bỏ hoang này có một ấn tượng mạnh mẽ và luôn luôn để ý đến nó mỗi khi đi tuần ngang qua đây.
Và hôm nay ông đã gặp tôi ngồi ngủ say sưa trong xe đậu ngay trước quán giữa đêm New Year Eve lạnh lẽo này.
ThaiNC
Nguồn: http://vietnamthuquan.eu/