
Tranh Nguyễn Sơn (Ger)
Đi làm, hoàn thành tốt công việc hằng ngày, tôi tự do, không bị ràng buộc vào bất điều gì khác. Cơm có mẹ tôi nấu. Áo quần có ba tôi giặt. Tôi có thể đi đây, đi đó, nếu muốn. Tối về, ôm mẹ ngủ khì. Không vướng bận chuyện gia đình, chồng con như mấy đứa bạn, tôi có nhiều thời gian thư giãn, học hỏi thêm nhiều điều mới lạ, nạp thêm năng lượng cho bản thân mình.
Tuổi bốn mươi đã qua, tôi cảm thấy hài lòng cuộc sống của mình. Cuộc sống muôn màu, tôi nắm bắt nó càng nhiều, càng tốt.
Sống trong không khí gia đình hạnh phúc, đầy đủ, lại được nuông chiều. Bạn bè ganh tị với tôi.
Nhưng mà..
Cũng có lúc thấy buồn. Bạn bè tay bồng, tay bế. Có đứa sắp làm bà ngoại. Chúng nó tất bật chuyện chồng con, cơm áo, gạo tiền. Khoản này thì tôi không phải lo âu. Những ngày lễ hội, Tết nhứt, tôi khó gặp chúng nó. Bọn hắn dành cho gia đình, đi chơi cùng chồng con. Những lúc như vậy, nỗi buồn chạm trái tim tôi.
Ba mẹ chạnh lòng, nhìn con gái thui thủi một mình, không chịu được. Đi chơi về, mẹ hỏi:
- Sao con? Có chi vui không?
Tôi hiểu ý mẹ, chỉ cười, lặng lẽ vào phòng. Định trả lời mẹ rằng: “Vui mà buồn, Má ơi!”
Những ngày còn ấu thơ, khi Ba Mẹ phải lo cơm áo gạo tiền trên con đường xây dựng sự nghiệp, tôi luôn được sự ưu ái chăm sóc đặc biệt, không phải đứa trẻ nào lúc ấy cũng có được. Học Mẫu Giáo, có lần Ba đến đón trễ mười phút, tôi đứng vịn cánh cổng sắt, nhìn ra ngoài, tìm bóng dáng Ba. Không nhớ là vì sao Ba lại đến trễ? Nhưng vẫn nhớ bàn tay Ba lau những giọt nước mắt trên mặt tôi. Tôi khóc, Ba tôi cũng khóc..
Một lần sốt nặng, nằm viện cả tuần, Mẹ ôm tôi ngồi trên giường suốt thời gian ấy, không hề chợp mắt. Bảy tuổi, nên hiểu được tình cảm yêu thương Mẹ dành cho tôi. Sau này nhớ lại trận đau chí tử ấy, tự hỏi làm sao Mẹ có đủ sức khỏe và nghị lực? Tôi hỏi, Mẹ chỉ mỉm cười. Tôi hiểu, chỉ có tình Mẫu tử thiêng liêng, tình yêu con vô bờ bến, mới có thể giúp Mẹ như vậy.
Nhìn thấy Ba ôm máy tính ngồi gõ, Mẹ chọc: “yêu đời dữ” . “Yêu đời gì đâu em. Yêu cái nhà này, đủ hụt hơi rồi”
Nhà có hai người đàn ông. Một người già muốn trẻ lại, em trai tôi lại muốn mình “già” đi.
Tôi biết Ba Mẹ lo lắng cho đường chồng con của tôi nhiều lắm. Ba ít đề cập đến chuyện này. Nhìn mái tóc Ba bạc dần, tôi buồn. Nhưng duyên chưa đến, biết làm sao? Nhìn mấy đứa bạn cùng lứa tay bế, tay bồng mà thấy ngán.
Con bạn Vân đi du học Pháp, về làm Giảng Viên Đại Học, lấy chồng chưa đầy năm, đã li dị, nghe mà sợ. May mà chưa có con. Bỏ dạy quay về mở hiệu sách, suốt ngày đứng bên quầy cho mấy anh chàng háo sắc nhìn ngắm, tán tỉnh. Hắn cười hả dạ lắm.
Đứa khác, Yến với hai bằng Đại Học, lấy chồng Kỹ Sư Xây Dựng, nhưng đa tình nên “ghét”, nộp đơn ra tòa li thân, về mở quán cà phê, cười duyên, móc túi mấy anh chàng dại gái.
Vợ chồng Phương cùng dạy học, bỗng dưng anh chồng tưng tửng, bỏ ngang, về làm nghề thợ mộc, suốt ngày đục đẽo cua rồng rắn rít. Vậy mà chúng nó sống hạnh phúc.
Hương tốt nghiệp Học Viện quan hệ quốc tế, về làm việc ở Sở Ngoại Vụ. Chồng hắn là Bác Sỹ, mở phòng mạch. Hắn yên tâm, ngồi nhà thu tiền cho chắc.
Còn nhiều đứa bạn gái khác nữa. Lớp cấp ba chúng tôi đứa nào cũng tốt nghiệp Đại Học những trường danh tiếng trong nước. Hoặc du học nước ngoài về. Nhưng lứa tuổi con gà lắm gian truân tình cảm. Riêng bọn con gái chúng tôi thôi. Mấy “cậu em” cùng lớp đều có gia đình đàng hoàng, vợ đẹp, con ngoan. Khó gặp được chúng nó, vợ quản lý kỉ quá.
Mỗi lần có dịp họp lớp mấy “cậu em” lấm la, lấm lét, nhìn bọn con gái còn rong chơi chúng tôi, tiếc nuối lắm.
Thời cấp ba, thỉnh thoảng đàn đúm bạn bè, bị Mẹ nhắc nhỏ. Bây giờ, chủ nhật nào không bước chân ra khỏi nhà, thế nào cũng bị Mẹ mắng té tát. Đêm ngồi ôm vai Mẹ, bị hất hủi ra xa, nghe bài “hôn nhân và gia đình” thấy sợ.
Mẹ nói:
- Năm tới, không lấy chồng thì trả lại tiền nuôi ăn học, nghe không?
- Hai mươi năm đi học, thêm ba năm mẫu giáo, làm chi hết tiền mà đòi, Má
Hôm rồi ghé nhà Thủy chơi. Nó chuẩn bị dắt xe ra cổng, mặt mày hớn hở, thấy ghét:
- Ê! Con nhỏ. Đi đâu đó mi?
- Đi theo không? Vui lắm!
- Ở đâu?
- Vũ trường.! Mấy cậu nhỏ lớp mình bị vợ để “sổng”, tụ tập đông vui, gọi réo miết.
- Thôi! Thôi! Đừng cưa sừng làm nghé nữa bà ơi. Đi uống cà phê với tui. Chơi với “bọn nhỏ” đó, chán lắm.
Mặt con bé Thạc Sĩ Kiến Trúc Sư, chưa chồng, nhăn như cái bánh tráng nướng. Biết nó thế nào cũng rủa tôi một hồi, nên phủ đầu nó trước:
- Mi chớ dại dột mà đi với mấy “thằng bé” đó. Vợ con tụi nó phát hiện mấy đứa mi rủ rê là ăn đòn lây. Suy nghĩ đi! Chừ theo tui hay đi với bọn nó?
- Miệng bà chanh chua nên đến chừ vẫn còn ở không. Thôi được, tui nghe lời bà.
Hai đứa chạy xe lòng vòng một hồi, chán. Vào thang máy nhà hàng, vút thẳng một lèo lên tầng thượng uống cà phê, ngắm dòng sông, xe cộ ngược xuôi dưới kia.
- Quyên nè! Lấy chồng thôi mi. Về nhà không có việc chi làm, buồn quá.
- Lấy ai?
- Gặp ai, lấy đó.
- Trời! Mi bị khùng hả?
- Mi thấy đó! Lên trường, nhìn cái đám sinh viên nhí nha, nhí nhố đã chán, về nhà bị bà Mẹ già nhắc nhở rầu thúi ruột. Lấy chồng quách cho xong một kiếp người, mi.
- Hôm nay thấy mi chi lạ! Trước đây nghe con Hương lấy chồng, nói nó khùng. Chừ tự nhiên nổi cơn điên.
Thủy nhìn tôi, rồi nhìn xuống sông. Sự chán đời của nó, tôi buồn lây.
- Bạn bè mình mấy đứa lấy chồng, không được êm ấm, ngán quá bà ơi! Tôi cũng muốn “xong quách” cho Ba Má vui. Nhưng nghĩ đến, thấy gai gai trong người. Sống như vậy quen rồi, sau này về làm dâu, gặp bà gia khó tính, chắc xù quá.
Thủy bi quan với viễn cảnh chồng con. Tôi nói với bạn:
- Bà nói nghiêm túc cho tui nhờ với. Lấy chồng rồi phải lo gia đình. Lông bông hoài sao được. Tui thấy bà cũng mấy mối rồi mà?
- Quen vậy thôi. Chưa hạp nên chừ mới đi uống cà phê với bà. Còn bà thì sao? Ông bà già nuôi suốt đời chắc?
- Ngày nào không bị bà già “ bốp chát” chuyện chồng con, thấy lạ. Còn Ba thì hứa hẹn giử cháu ngoại đến mười tám tuổi. Vẫn sợ đó bà ơi.
- Nghe bà nói bắt thèm. Tui được vây, lấy chồng liền. Bà già tui thấy đám cháu đến nhà, mười phút sau nghe tiếng hét.
- Chừ sướng, từ từ tính.
Tôi và Thủy nói chuyện như hai con khùng chán đời. Tôi gọi thêm mấy bạn:
- Alô! Vân hả? Làm chi đó?
Con bạn hầm hố nhứt đám, bình thường nói như thác đổ, bỗng nhiên nghe thỏ thẻ, nhẹ nhàng,
- Ừ! Vân đây! Có chi không?
Ngạc nhiên, tôi đưa máy cho Thạch:
- Nè! Nè! lạ lắm. Bà nghe đi!
Thạch cầm máy:
- Bà chị ơi! Làm chi mà Quyên nó run, không dám nghe bà nói vậy?
Tôi chăm chú nhìn mặt con bạn:
- Hả! Bà nói cái chi chi?
- …
- Ha! Ha! Ha! Thôi đừng có mà giả nai nữa con khỉ. GIữ cái miệng, Coi chừng lòi cái đuôi.
Thủy cúp máy, cười ha hả. Tôi hỏi:
- Có chi mà mi cười dữ rứa?
- Ôi! Con khỉ đó nó đang ngồi với một chàng. Nó nói chuyện nhỏ nhẹ, tui không nín cười được, bà ơi. Đóng kịch tài quá. Để tui gọi lại cho nó, chọc chơi.
- Nè! Quỷ sứ! Để tui nói chuyện với “ông nhà” tí.
- …
- Được mà! Tui nói chuyện đàng hoàng. Không cướp của bà đâu mà sợ
- ….
- Tui hứa…. Alô! xin lỗi anh! Bọn em là bạn của Vân. Muốn nói chuyện làm quen với anh.
…
-Dạ, đang ngồi với một bạn gái duyên dáng, dịu dàng, dễ thương.
…
- Dạ được! Anh đến chơi cho vui.
- …
- Cà phê Hoàng Gia. Cách nơi anh ngồi bốn cây số thôi! Đến nhé!
Thủy cúp máy, ôm bụng cười tiếp. Tôi hỏi gì nó cũng không nói. Con khỉ này quỷ thật. Đang ngồi ở đây, dám nói xa bốn cây số.
Bấm máy tìm thêm có đứa bạn rảnh nào nữa không. Cuối cùng bấm nhầm gặp một đứa đã bị gông vô cổ. Nhưng không nói chuyện được với nó, lại vớ trúng ông chồng hay ghen:
- Alô!
…
- Nguyệt phải không? Quyên đây!
Nhận ra giọng nói dịu dàng của tôi, anh chàng lên tiếng:
- Anh Phú, chồng Nguyệt đây. Quyên khỏe không, rảnh hay sao mà gọi vậy?
- Dạ, em khỏe. Chiều Chủ Nhật, anh thả con Nguyệt ra một tí. Được không anh?
- Nguyệt đang bận lắm em.
- Anh đưa máy cho nó nói chuyện với bọn em. Làm chi dữ rứa?
Thủy giật máy điện thoại:
- Anh vừa vừa thôi. Thả con Nguyệt ra vài tiếng đồng hồ mỗi tháng được không? Thủy hét.
…
- Thì anh cứ để nó đi chơi với bọn em. Có chi, bọn này “bù đắp” lại cho. - Thủy cười ha hả.
- Em hứa mà! Tối hẹn anh cà phê M. C nhé. Nhớ đi một mình thôi.
Nó xoay qua tôi nháy mắt cười.
Mười lăm phút sau Nguyệt đến, trông nó lôi thôi lếch thếch. Sao mà tệ hại quá. Lấy chồng như nó, tôi thà tu còn hơn. Hãi quá.
- Nè! Bà chịu khó chăm bón cái thân một tí. Nhìn bà tui thấy kinh dị. Thủy nói.
Nguyệt biện hộ:
- Đứa nào có chồng con rồi, cũng vậy thôi. Chị nói cho mấy em gái biết. Hãy đợi đấy. Dù sao cũng cám ơn hai em đã cứu chị ra chiều nay, khổ lắm.
- Bà vậy là an nhàn rồi còn gì. Nhà cửa, chồng con chi cũng có hết, đừng đứng núi này, trông núi nọ nữa, gai lắm. Tôi nói với Nguyệt.
- Thôi đi! Mấy bà vậy mà khôn.
- Khôn gì mày! Tối về ngủ ôm bà già, còn bị mắng nữa. Khổ tâm lắm mày ơi.
Nguyệt hết ngắm nghía Thủy, lại xoay qua tôi:
- Mấy em còn đầy đủ, tròn trịa. Xem tui đây này, chừ có cho không, bọn “tàu” nó cũng chê. Vòng một vòng ba tiêu hết rồi, còn vòng hai tự nhiên nở ra.
Con bạn xinh đẹp dịu dàng, du học ở Sing về, ngày trước hiền từ. Lấy chồng, tự nhiên chanh chua.
Vậy đó! Đôi khi tôi cũng muốn tìm một nửa của mình để có cuộc sống gia đình riêng. Để được hưởng cái hạnh phúc như Ba Mẹ đã cho mình. Nhưng rồi lại ngại, lại sợ tình duyên ngang trái như những đứa bạn tôi đã gặp.
Chưa vội lấy chồng vì nhiều cái vui. Nhưng khi về nhà, thấy khuôn mặt buồn buồn của Mẹ, lặng lẽ dắt xe vào, không dám thưa hỏi, vì biết thế nào cũng nghe câu: “Sao con! Có chi vui không?” Vui mà buồn. Má ơi!
Bùi Thanh Xuân
Nguồn: https://vietvanmoi.fr