Dạo:
Dập dồn gió muối biển khơi,
Trên môi mặn chát lệ người xa quê.
Chiều ngắc ngoải, nắng chuồi trơn tuột
Tháng Tư về giá buốt hồn câm
Mây loang đáy nước tím bầm
Trùng dương vẳng tiếng khóc thầm gọi nhau
Manh áo cũ đượm màu gió muối
Người tần ngần, tiếc nuối bâng quơ
Mắt nhìn quanh quẩn ngẩn ngơ
Thương bầy sóng nhỏ lên bờ phơi thây
Buồn ngẫm lại từ ngày mất nước
Biết bao người cất bước ra khơi
Trời không cho được tới nơi
Đành cam đáy biển ngậm cười xót xa
Thân may mắn vượt qua bão tố
Cuối cùng đà đến chỗ bình an
Dù xa cách vạn quan san
Vẫn nghe đòi đoạn ruột gan sớm chiều
Kể từ lúc đánh liều tránh loạn
Giữ lời thề tỵ nạn sắt son
Bao lâu lũ giặc vẫn còn
Thì đành đất khách mỏi mòn lất lây
Quê hương cũ giờ đây xa lạ
Người dần quên hết cả cội nguồn
Tập tành rặt thói con buôn
Bày mưu tính kế lách luồn lừa nhau
Đất nước đã do Tàu làm chủ
Chỉ bạo quyền no đủ giàu sang
Mặc dân đói khổ trăm đàng
Hằng mong chóng được nhẹ nhàng xuôi tay
Biển quê mẹ nay đầy xác cá
Thay xác người vốn rã từ lâu
Bốn mươi năm lẻ bể dâu
Biết bao nhiêu nước dưới cầu đã qua
Hạnh phúc vẫn còn xa hun hút
Dù mong chờ từng phút từng giây
Run run bóc tấm lịch dày
Mơ trong tuyệt vọng ngày xoay cơ trời
Chữ Quốc Hận ngàn đời mãi nhớ
Nợ máu này muôn thuở nào quên
Dân Nam kiếp nạn triền miên
Vừa ngơi khói lửa, đã liền cùm gông
Bao ước vọng, mười không được một
Mượn tiếng cười gượng đốt cơn đau
Bạn bè đầu trắng phau phau
Gặp nhau chỉ lúc tiễn nhau về trời
Định mệnh chẳng thương người dân Việt
Để giặc thù giết chết non sông
Tháng Tư đến, mắt cay nồng
Chừng nghe tiếng gió biển Đông triệu hồn
Nhìn sóng nước, bồn chồn ngơ ngác
Chợt thấy mình chẳng khác u linh
Ngày ngày câm điếc lặng thinh
Khập khà khập khiễng một mình lang thang
Chỉ còn lá Cờ Vàng ấp ủ
Năm canh ru giấc ngủ tật nguyền
Chập chờn nửa tỉnh nửa điên
Con tim vất vưởng tận miền xa xôi
Nghe mặn chát bờ môi nứt nẻ
Phải chăng là lệ kẻ ly hương
Hay là gió muối trùng dương
Về khơi lại nỗi nhớ thương một đời?
Trần Văn Lương
Cali, đầu mùa Quốc Hận 2018