User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tình cờ gặp nhau vào ngày cuối cùng của chuyến du lịch, người bạn thời Đại Học đã viết một đoản văn về tình bạn lung linh. Tựa đề là bắt chước lối dùng chữ của Dũng, vì thật thích hai từ "lung linh" này. Lung linh ánh nến, ánh sao gợi lên hình ảnh nhẹ nhàng, thanh thoát, còn lung linh tình bạn thì sao nhỉ?

dieuthao

Ngược dòng thời gian, 40 năm trước.... Một nhóm nhỏ cô cậu vừa bước chân vào ngưỡng cửa Đại Học, với những ngỡ ngàng của cuộc sống sinh viên, với những lạ lẫm của giảng đường, của những chồng cours và nhất là cách giảng bài “siêu đẳng” của các giáo sư Đại Học... đã khiến từng nhóm sinh viên tự động xích lại gần nhau để cùng chia sẻ, giúp đỡ nhau trong việc học. Không nhớ vì sao mà nhóm chúng tôi có Lâm Dũng, Phan Dũng, Khánh, Tiếp, Thu, Bạch, Dân... lại rất thân nhau, cùng vui đùa, cùng học tập. Phải nói trong nhóm, Khánh là người “nhiều chuyện” nhất, nơi nào có bạn là nơi đó rôm rả, cười nói ồn ào, quậy phá tưng bừng vui như Tết. Đến nỗi bây giờ, má tôi tuổi gần 90 vẫn còn nhớ đến Khánh, vẫn hay nhắc đến hình ảnh vui tươi và cách ăn nói lém lỉnh của bạn. Hồi đó, những năm đầu sau 1975, ngày Tết gia đình tôi không vui vì vắng mặt ba, má tôi luôn thúc giục tôi mời bạn bè về nhà để không khí bớt tẻ lạnh và Khánh là nhân tố “đắt giá” nhất bởi bạn biết cách pha trò rất duyên dáng khiến cả nhà ai cũng thấy vui, cười xoà thích thú với đối đáp của bạn.

Lâm Dũng thì điềm đạm hơn nhưng cũng không kém phần dí dỏm, thêm vào đó có hoa tay, bạn trang trí vẽ hình thì không chê vào đâu được. Và sau 40 năm lại biết thêm văn thơ bạn thật dạt dào ý tưởng. Những góp ý của Dũng lúc ấy thì thường là chí lý và chính xác.
Phan Dũng cùng cảnh ngộ có ba đi học tập, tuy ít tụ tập cùng nhau nhưng rất hiểu hoàn cảnh của nhau để tận tình chia sẻ.
Bạch là cô bạn thân, có thể tâm sự mọi chuyện ngay cả lúc ấy bạn khó khăn vì ba mẹ mất sớm, vẫn sẵn sàng đãi bạn những buổi ăn trưa đạm bạc, chỉ rau luộc, mắm nêm nhưng ngon hết biết và khi có người yêu thầm trộm nhớ B, thì “quân sư quạt mo không có chút kinh nghiệm” này cũng xen vào khiến lúc ấy người yêu của B cũng phải gắt lên ”em đừng nghe lời xúi bậy, chị T có biết gì đâu”.

Tiếp rất ít nói, chỉ cười cười, mỗi khi cả nhóm chọc thì mặt đỏ tía tai nhưng rất tốt, bạn bè nhờ gì cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Thu chân thật, đối xử với bạn bè cũng hết lòng như Tiếp nên không lạ gì khi hai người yêu nhau, cả nhóm đều hân hoan chúc mừng.
Dân hình như là ít kỷ niệm nhất, nhưng nhớ có lần bạn hỏi ”có thể nào tình bạn giữa hai người khác phái vẫn bền vững trong sáng không?” Người nói có, kẻ nói không, nhưng rồi 40 năm qua, chỉ có mỗi cặp Tiếp Thu, còn chúng tôi người nào cũng lập gia đình với người ngoài nhóm.

Sau khi tốt nghiệp mỗi người đi tứ tán, tôi ra vô buồn bã trong nhà vì chưa được phân công, bạn bè trong nhóm bỗng dưng tan rã vì phải vật lộn với mưu sinh, thời đó ai cũng rất khó khăn trong cuộc sống thì Phan Dũng thường ghé nhà. Nếu nhớ không lầm thì PD được phân công đi dạy ở ngoại thành, xa lắm. Thỉnh thoảng được về nhà thì thế nào tôi cũng có món quà nho nhỏ nào đó, do bạn “đi buôn” để kiếm tiền xe. Lâu lắm rồi nên tôi không nhớ buôn gì, nhưng bạn kể là kiếm tiền cũng khá “rủng rỉnh” chứ nếu dựa vào đồng lương dạy học thì chỉ có chết đói... và khuyên tôi nên làm đơn xin dạy cùng chỗ để bạn có thể giúp đỡ cho. Nghe cũng có lý, nhưng chắc số tôi không “đi buôn” để làm... giàu được, nên lại vượt biên thành công để trở thành người xa xứ!

Bẵng đi mấy chục năm, lần này trở về quê nhà, tôi gặp lại các bạn trong buổi họp mặt khoa Lý ngày 14/1 vừa qua, là một buổi tình cờ nhờ tin nhắn qua Facebook. Vui lắm, mừng lắm và xúc động lắm...Và như Lâm Dũng đã viết: “cái va chạm đầu tiên là cái bắt tay tạm biệt sau 40 năm trong 1 buổi mênh mông cuối đời chiều, tình cờ gặp nhau. Bắt tay nhau xong là về với bến đợi bến trông, là bay xa hàng nghìn cây số” (xin xem trong bài "Tình Bạn Lung Linh" của Lâm Văn Dũng đã đăng vài ngày trước)

Vâng, tình bạn của chúng tôi là thế... dù xa nhau bằng ấy năm không liên lạc, nhưng chỉ cần có dịp gặp nhau thì hình như kỷ niệm lại nhanh chóng trở về và tuy chỉ là một cái bắt tay nhẹ nhàng sau 40 năm chia xa mà sao vẫn đượm đầy tình thân ái, đơn thuần, trong sáng và dịu dàng đẹp như ánh nến lung linh.
Cám ơn các bạn của tôi, đã cho tôi thấy được và nhận được một tình bạn tuyệt vời, nó vẫn nằm đâu đó trong tim và khi có dịp thì chỉ biểu lộ qua nụ cười, ánh mắt... nhưng vẫn toát lên được câu nói “mừng vì chúng ta còn gặp lại nhau”.

Cầu mong sức khỏe và an lành để còn có dịp thể hiện lung linh tình bạn như thế này thêm nhiều lần nữa, bạn nhé!

Hồ Diệu Thảo

 

Tìm các bài VĂN khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com