User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

mathao1

“Má còn yếu lắm chưa thể tự lo được đâu, các con nhớ xong việc thì ghé thăm nha con!”

Ánh mắt như van lơn, như cầu cứu nghe thật nao lòng!

Đó là mẹ tôi, đã qua tuổi 88… vừa trải qua mấy ngày nằm trong bệnh viện vì viêm phổi và rối loạn nhịp tim, bỗng như sụp đổ không còn cái kiên cường độc lập như trước. Một phụ nữ dù lớn tuổi nhưng không hề muốn lệ thuộc, nhờ cậy con cái nếu như còn có thể làm được. Thử tưởng tượng cảnh thui thủi một mình trong căn nhà rộng lớn đã vắng bóng người chồng hơn mười năm trước, tự tay chăm lo mọi việc từ trong ra ngoài. Khu vườn cây lá sởn sơ, hoa trái xum xuê mà những ai đi ngang qua đều phải trầm trồ khen ngợi mà có lẽ người tuổi còn khỏe như chúng tôi cũng hiếm ai chăm sóc được như vậy. Cả một đàn con 8 đứa, chẳng những không mời được bà về ở để phụng dưỡng mà thỉnh thoảng còn chạy qua ăn ké, hay xin hái trái, cắt rau đem về nữa chứ.

Bà chưa hề tỏ vẻ buồn rầu chán nản với cảnh cô quạnh của mình mà ngược lại rất tự tin, vui vẻ giao thiệp với mọi người. Mỗi tuần bà ngong ngóng chờ xe bus của hội người già đến đón đi chơi trong hai ngày để gặp gỡ những người cùng lứa tuổi, sinh hoạt chia sẻ cùng nhau những mẫu đời, những thức ăn và kể cả những kinh nghiệm sống để giữ gìn sức khỏe. Còn những ngày còn lại, sau khi dọn dẹp trong ngoài và nấu nướng thì phòng khách là nơi bà hiện diện lâu nhất kể cả ngủ trưa trên sofa, đó là lúc bà hòa mình với những nhân vật trong phim tập đủ thể loại của đủ quốc gia đã được chuyển sang tiếng Việt hay có phụ đề Việt ngữ, và cũng không quên canh giờ cho tin tức, thời tiết từng ngày… Cho nên mẹ tôi đã luôn biết những tin tức cập nhật để dễ dàng đối thoại, trao đổi với người… thì đủ thấy bà cứng cỏi cỡ nào.

Chúng tôi luôn tự hào với sức khỏe và cách sống của bà nên ỷ y,  không mảy may nghĩ đến có ngày mẹ sẽ yếu đi và yếu đi nhanh chóng, nên bây giờ sau khi rời bệnh viện về nhà thấy bà tỏ vẻ yếu đuối đến tội nghiệp như thế khiến tôi cảm thấy tội lỗi và dĩ nhiên là rưng rưng xúc động…

Làm con mà để cha mẹ phải mở miệng nhờ giúp, nhất là đến tuổi đã cận chiều thì thử hỏi còn gì bất hiếu cho bằng? Cha mẹ nuôi con thành đạt nên người sau bao năm tháng nhọc nhằn để được nhận lãnh như thế này ư? Tình thương cha mẹ trao con có bao giờ so đo hay phải đợi con hỏi hoặc van xin mới đưa ra đâu, sao bây giờ già yếu lại phải đưa ra lý do “mẹ yếu lắm, con nhớ ghé thăm nha” để mong con quan tâm? Xin nhấn mạnh là chỉ yêu cầu ghé thăm sau khi xong công việc, chứ không hề muốn làm phiền nhờ vả con cái chăm sóc mình  nguyên ngày vì bà ngại có gì bất trắc thì không trở tay kịp nếu chỉ một mình.

Nhớ ngày đầu tiên vô thăm mẹ sau khi nhận tin nhắn của em, cô em mặt buồn thiu lắc đầu “tình trạng giống ba rồi chị ơi!”-  “Nghĩa là sao?” Tôi giật mình thảng thốt – “Là tiêu tiểu trong quần không kiểm soát được”- “Sao lạ vậy rõ ràng là hôm qua ghé nhà bà vẫn còn nhanh nhẹn tươi tỉnh lắm mà “ – “không hiểu nữa, tự nhiên ho khan rồi than khó thở đến khi nằm trong xe cứu thương trên đường đến bệnh viện thì ói mửa không ngừng và đại tiện ra quần luôn”.

Bà nằm im thiếp đi, nét mặt lộ rõ đã xuống sắc, môi tái mét. Bác sĩ, y tá lăng xăng tiêm chích, đo huyết áp rồi quyết định cho truyền nước biển. Bà lại bật những tràng ho, rồi các con túa nhau lau chùi… dưỡng khí được cấp kỳ chụp vào… để rồi bốn ngày sau đã tương đối ổn định và bác sĩ tìm ra căn bệnh như nói ở trên. Căn bệnh mà Y Khoa gọi là AF = atrial fibrillation, đại khái là những nhịp tim co thắt bình thường đã thay thế bằng những co giật bất thường, có nguy cơ đột quỵ do máu lưu thông không đều trong cơ thể. Về nhiễm trùng phổi thì trụ sinh là phương thức tốt nhất để chữa trị, nhưng rối loạn nhịp tim đập thì cần theo dõi kỹ lưỡng hơn từ bác sĩ, thế cho nên con cái dĩ nhiên là phải biết làm gì trong tình trạng sức khỏe của mẹ, nhưng với ánh mắt và yêu cầu của bà đã nói lên được sự tắc trách, không quan tâm đúng mức của các con dành cho khiến bà không yên tâm nên phải lên tiếng. Chắc bà cũng tủi thân nữa bởi nếu còn ba, chắc bà sẽ an ủi hơn gấp bội…

Vài người bạn chia sẻ, với tuổi già khi đã bệnh xuống thì khó để gượng lại lắm, sẽ yếu dần… Rồi đây trong những tháng ngày sắp tới, bà như ngọn đèn lúc lu lúc tỏ không còn tỏa sáng, liệu những đứa con sẽ chăm sóc thế nào cho bà mãn nguyện và thanh thản ra đi. Thật không tưởng tượng nỗi cái cảnh đó dù biết rằng cha mẹ không thể sống đời với mình, nhưng chúng tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho ngày đó. Không, tôi vẫn luôn tin rằng mẹ vẫn còn rất khỏe so với số tuổi và so với bạn bè của bà. "Má ơi, con mong má sẽ sớm khỏe lại như má đã từng khỏe sau những lần bệnh hoạn trước đây, má vẫn còn đủ nghị lực và cứng cỏi để chống lại bệnh tật, như má đã từng chống chỏi với phong ba bão táp của thời xưa, thì nhằm nhò gì ba cái con vi khuẩn nhỏ tí quậy bậy bạ trong phổi, ăn thua gì mấy cái “dây nhợ” trong cơ thể thỉnh thoảng làm nư và rồi má lại sẽ chăm sóc cho sức khỏe bản thân rất xuất sắc như trước đây mà ai cũng ngưỡng mộ, phải không má?"

Vậy thì nhất định chúng con sẽ thay phiên nhau sáng tối bên cạnh, để cùng má “truy lùng, làm sạch” mấy “tên ngỗ nghịch” này cho“nó” biết rằng “đừng giỡn mặt với bà” nữa nha!

Nào bây giờ mình bắt đầu bằng món súp loãng, bằng chén cháo đặc, chẳng bao lâu sẽ thay thế bằng cơm và tiếp tục tiến lên nhà hàng, rồi má sẽ mạnh như thuở nào. Và nhất là sẽ không còn yếu xìu “nhớ thăm má nha, má yếu lắm!” Phu nhân của quan võ thì cũng có tiết tháo của võ quan kẻo “mất mặt” đó nghe!!! Má nhớ nhé, hãy cố gắng lên!!!

dieuthao

Thêm một năm nữa, má tôi lại vững vàng đứng lên, ăn uống tẩm bổ tự lo lấy, trí nhớ vẫn sáng suốt, chỉ tai thì hơi phiền một tí, nói chuyện phải lớn tiếng mới nghe rõ, còn gọi điện thoại thì... bó tay. Mỗi người nói một kiểu, chẳng ai hiểu ai! Có đứa con mời về nhà ở chung, bà lại thoái thác ”má còn khỏe, tự lo được. Cầu mong má qua tuổi 90 khỏe mạnh, rồi ra đi nhẹ nhàng như bà ngoại là quý lắm, khỏi phiền đứa con nào” Con cái nhìn nhau lắc đầu.... Phu nhân của quan võ thì cứng ngắc như thế đó! Chúng tôi chỉ biết thay phiên nhau qua chăm sóc, chở đi chợ, đi nhà thờ hay đi ăn. Nhìn bà vui vẻ, ăn uống còn ngon lành mà mừng thầm và cũng chỉ mong thời gian này trôi đi chầm chậm, để chúng tôi vẫn còn có mẹ bên cạnh hằng ngày!

Diệu Thảo 

Tìm các bài VĂN khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com