User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Hắn và tôi cùng ngồi chung một lớp từ năm bước vào lớp Đệ Thất. Hắn con nhà giàu đẹp trai. Ba hắn có chức có phận làm việc trong Chính Phủ thời Việt Nam Cộng Hoà.
 
Năm 1965... 1966... 1967 Quận Xuân Lộc hoang sơ chung quanh là lô cao su là vườn cà phê đi vòng quanh mấy bước là giáp vòng cái quận. Thời đó cùng lớp với tôi đa số là con nhà lính, còn lại là con nhà chủ vườn cây ăn trái, vườn cà phê, con mấy ông có chức có quyền. Trong lớp chia làm hai nhóm ranh giới rõ ràng, con nhà lính đến trường bằng xe “ lô ca chân” con nhà quan con nhà giàu bảnh bao chạy xe Honda 67... Yamaha. .. Honda Dame bốc khói..
 
Tôi và hắn học chung mấy năm liền hình như chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện với nhau, hắn đẹp trai nhất đám con trai, lúc nào cũng gọn gàng tươm tất, tan trường hắn chiếm chệ trên chiếc Yamaha quần Pat ống loa xoè ra phành phạch trong gió cùng mấy chàng con nhà giàu lượn qua lượn lại... thấy ghét.
 
Bọn tôi con nhà lính mà người ta thường có câu “tiền lính tính liền” mà y như vậy lương lính của ba tôi chỉ đủ nuôi vợ nuôi con tháng nào hết tháng nấy, cuối tháng mong cho tới đầu tháng lãnh lương, nên con của lính cuộc sống rất khiêm nhường. Nhà nghèo nhưng cũng phách lắm tôi không thèm để ý bọn con trai con nhà giàu cùng lớp, chê mấy chàng ”nhóc tì”.
 
Lớn lên một chút biết làm điệu biết mắc cỡ trước đám con trai tôi nghinh cái mặt với bọn hắn, ghét tôi nên đặt cho tôi cái tên “trái táo” rồi cười hô hố, chắc tại tôi vừa mập vừa lùn.. Tôi quê, tôi giận.
 
Rồi lên lớp lớn hơn tứ tán chàng vào Đại Học, chàng vào quân ngũ chàng hoa nở trên cổ áo, chàng mang “cánh gà” trên tay áo thiệt là đẹp. Con gái đứa lấy chồng đứa ngước cao hơn tiếp tục mài ghế nhà trường. Tôi bỏ Xuân Lộc trôi nổi kiếm miếng ăn cái mặc giúp gia đình, năm đó ba tôi giải ngũ về làm thường dân.
 
Bỏ Xuân Lộc tôi lấy chồng, mấy năm không về. Sau năm 1975 theo gia đình bên chồng về lại cái quận nhỏ ngày xưa, với bao kỷ niệm thời học trò... Một ngày tôi gặp hắn trên đường ngược chiều, tay bỏ ra ngoài tay kia trong túi áo khoác..
 
Tôi nhớ liền tên của hắn... Nguyễn Hồng Khiêm, ngày nay hắn chững chắc bụi đời quá... Hỏi ra mới biết hắn bị thương trong trận đánh cuối cùng Tháng Tư năm 1975 còn mấy ngày nữa mất Xuân Lộc, hắn đã để lại một bàn tay trong cuộc chiến khi vừa qua tuổi hai mươi.
 
Làm thường dân sau cuộc chiến, hắn mặc cảm nên bên tay kia lúc nào cũng trong túi áo khoác... Tôi thương hắn thương những chàng trai trong thời binh lửa đã để lại một phần thân thể của mình trong cuộc chiến. Thương những chàng vừa hẹn hò với cô bạn học để rồi ra đi vĩnh viễn bỏ lời hẹn ước nửa chừng.
 
Bạn tôi hắn cũng độc thân chưa vợ, ba hắn cũng bị bắt đi tù mãi mãi không trở về, hắn mồ côi mẹ khi còn rất nhỏ, hắn may mắn có được người chị tuyệt vời chị luôn bảo bọc thương đứa em không may mắn, ngày tàn cuộc chiến thành thương phế binh không ai công nhận. Chị lo cuộc sống cho hắn, từ đó hắn ẩn thân lo chăm sóc làm vườn cà phê của gia đình, thỉnh thoảng chạy ra phố lấp ló ngó thiên hạ. Hắn việc gì cũng làm được, cuốc đất làm vườn.
 
Tôi thường lan man trên YouTube tìm xem những clip về chiến tranh ngày Việt Nam trong cơn khói lửa, tôi bắt gặp “Phim Tài Liệu Về Những Ngày Cuối Cùng Của Miền Nam Việt Nam. Người dân di tản ngày 22/04/1975 tại Long Khánh, Trảng Bom, Vũng Tàu”. Cảnh người dân chạy loạn có anh lính bị thương ôm bàn tay được tản thương, nhìn giống hắn quá. Tôi gọi cho hắn ... Thì ra là hắn “Nguyễn Hồng Khiêm..”
 
Tôi nói với hắn từ nay ông không còn phải mặc cảm nữa ông đã góp phần máu và thịt của ông cho đất nước.. Ông được phóng viên chiến trường của nước Pháp làm phóng sự, thế giới nhìn thấy ông. Hãnh diện và tự hào với chính mình với bạn với đất nước... Người chiến binh của QLVNCH nhé Nguyễn Hồng Khiêm..... Hắn cười
 
Cám ơn cái tình bà dành cho tôi, những chàng trai trẻ của chúng tôi luôn hãnh diện là mình đã góp phần cho đất nước, dù ngày tàn cuộc chiến trở về hình hài không còn nguyên vẹn, sống trong cảnh đói khổ, thiếu ăn thiếu mặc. Tôi vẫn tự hào tôi là người Quân Nhân của QLVNCH.
 
Tôi đùa với hắn

- Bỏ bàn tay ra khỏi áo khoác khoe với đời..

Hắn cười kè..kè

- Quen rồi bà ơi.... tại hồi còn trẻ đi cua đào mắc cỡ giấu ... Nên quen....
 
Mỗi năm có dịp về họp bạn tôi và hắn thân nhau xích lại gần như thân thuộc. Qua rồi cái tuổi háo thắng ngạo mạn, ngày nay chúng tôi đã bước vào cái tuổi 66 con số thật đẹp.
hinhkhiem
Hình Khiêm Tháng Tư năm 1975

Thương bạn già thương “Người Thương Phế Binh” ngày tàn cuộc chiến.
 
Viết Tặng Nguyễn Hồng Khiêm
 
Feb 10. 2020
Cam Huynh
Nguồn FB Cam Huynh

Tìm các bài VĂN khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com