Có nhiều người nói rằng thành phố Chicago nơi anh ở rất đẹp, thành phố với nhiều nhà cao tầng bên cạnh là biển hồ Michigan bao la xanh ngát với những gợn sóng nhỏ theo nhau chạy vào bãi cát. Về đêm... ôi thôi thật tuyệt đẹp, thành phố thật tráng lệ với muôn ánh đèn và màu sắc, nếu từ trên máy bay nhìn xuống những ánh đèn của biết bao chiếc xe chạy trên đường phố như những cái lồng đèn trung thu lấp lánh nối đuôi. Anh rất yêu thành phố này... cũng như yêu vợ và các con của anh, bởi vì nơi đó đã giúp anh lập nghiệp thêm một lần nữa, có lẽ là lần thứ ba trong đời anh sau khi cuộc chiến 1975 chấm dứt với nhiều đau thương và mất mát...!!!
Thành phố Virginia này cũng rộng lớn và đẹp không thua gì các tiểu bang khác, vấn đề là có thời gian và hoàn cảnh cho phép hay không để tham quan những danh lam thắng cảnh nơi đây, Và khi nói về nước Mỹ mà không thể nào chạnh lòng thương nhớ quê nhà ... sao mà... không khỏi rơi nước mắt!!!
Đói bụng lắm rồi. Cậu Hoàng reo lên... xin mời mọi người vào ăn phở đặc biệt, Cậu Hoàng chọn một hiệu phở nổi tiếng của nơi này để mời ông anh từ Chicago đến, Anh cũng rất đói và đồng ý ngay, tiệm phở thật khang trang và sạch sẽ, sau khi chọn một bàn thật vừa ý, anh nói với hai người em hãy gọi cho anh một tô vừa thôi nhưng đặc biệt và xin phép vào wash room.
Câu chuyện của bốn mươi bốn năm về trước bắt đầu từ đây...!!!
Anh vừa vào chỗ ngồi thì cô Hoà ngồi lại gần anh và nói... Anh Cao này, có người vừa hỏi thăm anh đó!! cái cô ngồi phía bàn bên kia kìa, anh vừa nhìn sang hướng đó vừa nói... em đừng có giỡn nhé... nhưng anh lại im bặt, ngưng nói ngay... mắt vẫn không rời nhìn về bên ấy... hồn anh như chơi vơi... tim anh đập nhanh và mạnh từ lúc nào...
Anh đổi hướng nhìn về đôi vợ chồng trẻ, anh nhìn rất chăm chú cả hai đứa bé gái rồi lại nhìn về cô gái... mẹ của hai đứa bé... như để so sánh nhưng cũng không lâu, rồi lại nhìn về người phụ nữ kia, bà ấy cũng đứng lên tự bao giờ... và đôi mắt vẫn không rời nhìn anh. Anh không còn tự chủ được nữa, anh không còn để ý gì đến quang cảnh trong phòng ăn, Anh đã thảng thốt kêu lên Ngọc Thuý em..!! tiếng Cô Hoà ngồi gần đó nói nhỏ... nhớ lại rồi hả anh? và tiếng Cậu Hoàng ra dấu im lặng.
Anh bước đi từ từ như người máy tiến về người phụ nữ đó... đứng trước cô ấy anh run rẩy nói... Xin phép Cô... ah mà không, thưa Bà, Bà có phải là Ngọc Thuý không ạh???... và người phụ nữ ấy, àh mà không, bây giờ phải gọi là cô ấy... cũng ríu rít trong miệng vừa nói mà nước mắt vừa tuôn trào trên khuôn mặt đẫm lệ càng tăng thêm vẻ yêu kiều của ngày xưa...... Anh Cao, Anh Cao ơi, ... rồi cả thân thể cô ấy ngã ào vào lòng anh, cũng may anh còn đủ sức dang hai tay ôm đỡ cô ấy trong vòng tay thương nhớ.... Ngọc Thuý đã khóc nức nở người run lên từng chập vì quá cảm động cho một sự hội ngộ trùng phùng quá bất ngờ này sau bao nhiêu năm xa cách... và tưởng chừng như mãi mãi không còn gặp lại..... Bỗng chốc cả phòng vang vội tiếng vỗ tay liên hồi mọi người đang cổ vũ và vui mừng vì tình yêu của anh... một thiên tình sử thời chinh chiến... anh thấy có những tia sáng của máy chụp hình và quay phim của ai đó, mặt anh cũng nhoè nhẹt nước mắt của sự hạnh phúc... và hơi ấm vòng tay của người vợ hiền, mùi hương quen thuộc nghĩa tào khang, cùng lúc anh thấy Cậu Hoàng và chồng cô gái trẻ, con của NgọcThuý (anh đoán vậy) họ đang đưa máy quay phim và chụp hình để ghi nhận một thiên tình sử thế kỷ 21.
Ngọc Thuý vui vẻ giới thiệu con cháu... Anh àh, con mình đây nè... Cô con gái đứng cạnh anh đây vội lên tiếng... Ba... Ba ơi Ba... con nhớ thương Ba quá, rồi khóc oà lên và ôm chằm lấy anh... mỗi lần con hỏi Mẹ, Ba con đâu? .. Mẹ luôn nói Ba con sẽ trở về, ...Cô Hoà đứng dậy nói... Trời ơi sao cháu giống Phi Phi quá... Ngọc Thuý cười mà nước mắt rưng rưng. Anh chàng con rể đứng lại gần anh cúi người xuống và chào... con chào Ba ạh, rất vui vì được gặp lại Ba, cả nhà bao lâu nay cứ hỏi Mẹ hoài... Ba bây giờ ở đâu? Mẹ chỉ có khóc thôi nên tụi con không dám hỏi nữa!!! Vừa lúc Ngọc Thuý gọi hai đứa cháu đến chào Ông Ngoại... hai đứa nháo nhào kêu lên Ông Ngoại, Ông Ngoại!!! Lúc thì tiếng Mỹ lúc thì tiếng Việt... Grandpa... Grandpa... he look nice.. trẻ con bên Mỹ này thật dễ thương và hồn nhiên, chúng mạnh dạn ăn nói và tranh luận với người lớn, nhưng bên cạnh đấy là sự lễ phép và kính trọng mọi người xung quanh... Ngọc Thuý cầm tay anh lắc nhè nhẹ và đưa mắt nhìn Cô Hoà và Cậu Hoàng.. ra ý muốn hỏi là những ai đây? anh hiểu ý ngay vội vàng giới thiệu họ là em vợ của anh hiện đang cư trú tại tiểu bang này, Ngọc Thuý tỏ ra rất lịch sự và tế nhị trong hoàn cảnh éo le... anh thầm cảm ơn nàng, nàng gợi chuyện và hỏi thăm Cô Hoà và Cậu Hoàng về công việc và đời sống nhưng cũng không quên nói sẽ có một ngày đến thăm Chị nhà để kết tình chị em... Anh thật sự vô cùng bối rối và lúng túng trong hoàn cảnh này vì anh rất thương vợ anh là PM hiện giờ và thương cả Ngọc Thuý... biết làm sao??!!! chỉ còn trông chờ vào sự hiểu biết của hai người thương mến này, Anh chợt nhớ những câu thơ Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn:
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi.
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên.
Xanh kia thăm thẳm từng trên
Vì ai gầy dựng cho nên nỗi này!!!
Bất chợt anh như nhớ ra điều gì và gọi Ngọc Thuý... Em ơi!!! Em ơi!!! Mẹ đâu rồi và anh nhìn về phía bàn để tìm bà cụ mà anh đoán là Mẹ của Ngọc Thuý... thời gian đã quá lâu để nhìn nhận ra một bà mẹ, khi Ngọc Thuý dẫn anh về ra mắt bà cụ, người đã đón nhận anh với nhiều cảm tình đặc biệt thương yêu và quý trọng.
Tất cả đều chạy bu quanh bà cụ, mấy đứa nhỏ nhanh chân vừa chạy vừa gọi Ba ơi Ba ơi, con có Ông Ngoại rồi!!! Chúng nói tiếng Việt cũng giỏi lắm nhưng cái giọng lơ lớ không rõ vì thiếu dấu... Anh và Ngọc Thuý quỳ dưới chân bà, vợ chồng Phương Thu thì đứng vây quanh... anh hỏi bà cụ... Mẹ ơi, Mẹ có khỏe không? Ở đây xứ lạnh Mẹ có quen được không? ... Bà nhóp nhép cái miệng trả lời... Hôm hay Mẹ vui lắm... thấy các con đoàn tụ và hạnh phúc là điều Mẹ mơ ước từ bấy lâu nay!!! Nói xong nước mắt bà rơi lã chã ướt hết khuôn mặt phúc hậu và hiền lành, bà hỏi anh, Con ơi... thời gian kẹt lại bên ấy con sống làm sao? khổ lắm không con? Mẹ xin lỗi con, đã bỏ con ở lại... và bà ôm cái đầu của anh mà khóc nức nở, nước mắt của bà làm nhoè cả mắt anh... hay là trong đó còn có nước mắt của anh??!! thật ra không phải bà bỏ anh ở lại mà vì lúc đó anh còn ở Pleiku khói lửa chiến chinh ngập trời...
Bà thong thả kể lại... Vào cuối Tháng Ba, Cậu Hải chạy về nói... không xong rồi?! không xong rồi, cả nhà phải đi ngay... cả nhà nào có mấy ai, chỉ có Ngọc Thuý và Bà Mẹ, Ông cụ đã mất từ lâu khi còn ở ngoài Bắc, và Cậu Hải là em ruột của Mẹ, cậu đã có gia đình và sống riêng, cậu làm việc trong phi trường Tân Sơn Nhứt Sư Đoàn V Không Quân, Mẹ nói với Cậu Hải.. từ từ đi được không? phải đợi cháu Cao về nữa chứ, ... Cậu Hải nói... biết khi nào cháu về, mà hơn nữa nó còn trong đơn vị, làm sao mà về được hả chị? Nếu đợi cháu Cao về thì quá trễ rồi không được đâu chị ơi. Bà nói tiếp... Mẹ nghe Cậu nói Mẹ mất bình tĩnh, tinh thần hoảng loạn, đi ngay thì không những bỏ hết tất cả tài sản mà bấy lâu nay bà dành dụm được và hơn nữa vì anh chưa về kịp.. Mẹ muốn đợi anh về rồi mới đi, Ngọc Thuý cũng vậy, Ngọc Thuý nói... đợi anh Cao về Mẹ nhé... Mẹ nói uh!! uh!! Cậu Hải bắt đầu to tiếng... không được đâu Chị ơi, hãy lấy vài thứ cần thiết rồi đi ngay chiều nay... sau đó hai mẹ con ôm nhau khóc, Mẹ vừa lúng túng để đồ đạc cần thiết vào va ly vừa khóc... Trời ơi, làm sao thế này??!! Ngọc Thuý càng khóc to hơn và nói... Mẹ ơi con ở lại nhé, Mẹ đi với Cậu đi, con phải đợi anh Cao về... Mẹ nói... thôi thì Mẹ cũng ở lại với con vậy... Cậu Hải la to lên... không được rồi... mau lên Chị và cháu ơi, Cậu nói... Em lạy chị, hãy cùng cháu lên đường ngay... Ngọc Thuý mếu máo nói.. Mẹ và Cậu đi đi, con phải ở lại, con phải ở lại... Cậu ơi, Mẹ ơi... Mẹ ơi!!! con đã có con với anh Cao, con không thể đi được, con không thể bỏ anh ấy, con phải ở lại... con phải ở lại Mẹ ơi!!!
Tự nhiên sự im lặng bao trùm phủ lấy cả nhà... Mẹ nói... thế hả con!!! nhưng nét mặt bà thể hiện sự hân hoan vui mừng.. Trời ơi anh nào có biết gì... sau lần về phép đó... nàng và anh đã có con, anh và nàng yêu nhau say đắm thêm sự ưng thuận của Mẹ và Cậu.
Thời gian sau đó cuộc chiến càng lúc càng dữ dội hơn, VC đã tấn công khắp nơi, chúng vừa ký xong Hiệp Định Paris xong là phủi tay và mở tất cả mặt trận tấn công Miền Nam. Trong khi đó Mỹ rút quân và cắt giảm viện trợ, Miền Nam ngày càng kiệt quệ về khí tài, Mẹ và Cậu nhận xét anh quá dễ thương và thật thà sẽ có Trời phù hộ... cậu nói... Cậu chúc mừng cháu, chúc mừng Chị có cháu ngoại, bây giờ không phải là hai mà là ba người, Cháu và Mẹ cháu phải đi để cứu lấy đứa bé sau này, cháu Cao sẽ về và dễ dàng tìm đường đi theo, chứ cùng ôm nhau ở lại càng khó khăn và chỉ có nước chết thôi, cái gương “Tày Liếp“ của Miền Bắc di cư kẻ ở người đi đã rõ ràng, hãy bình tĩnh, hai mẹ con phải đi nhé đừng chậm trễ nữa, hãy nghe lời khuyên của em nha chị, còn có em đây Chị ạh em đã nhìn thấy vấn đề rồi, hãy thu xếp hành lý gọn nhẹ lên đường ngay nhé chị.!!!
Thế là cả nhà ra đi chập choạng tối trời, tất cả hầu như bỏ lại... cả hai chiếc xe La Dalat để chở hàng.... Bà vừa lau nước mắt vừa kể tiếp.... những ngày tháng trên đảo chờ định cư và những ngày tháng vào Mỹ, em Ngọc Thuý nhớ thương con mà khóc hoài, Mẹ cũng vậy, không hiểu sao vừa thương con vừa hối hận đã bỏ con ở lại mặc dù Cậu Mợ Hải đã cố gắng an ủi, Cậu Hải không dám kể lại những gì xảy ra sau khi Tổng Thống Dương Văn Minh kêu gọi Quân Đội đầu hàng, buông súng... và toàn dân Miền Nam bắt đầu rơi vào cảnh lầm than, các Sĩ Quan bị cộng sản hành hạ, có nhiều đêm em Ngọc Thuý tỉnh giấc và oà khóc gọi tên con làm Mẹ cũng khóc theo... con ơi Mẹ xin lỗi con. Ngọc Thuý nắm chặt tay anh như kiềm giữ sự xúc động... Anh vội nói... Mẹ ơi đừng nói thế... Mẹ và em Ngọc Thuý, cả những người rời đất nước vào thời điểm đó cũng không có lỗi gì. Quê hương mình đã không may mắn... những người cộng sản miền Bắc đã ngu si mang chủ nghĩa ngoại lai về đày đọa dân tộc, họ đã gian manh xé bỏ hiệp định Paris và tiến chiếm miền Nam... họ gọi là giải phóng miền Nam nhưng khi vào tới Sài Gòn rồi thì hỡi ơi!!! chính miền Nam giải phóng ngược lại cho họ... chính người Miền Nam đã giải phóng người Miền Bắc... Tất cả mọi người trong miền Nam đều chung số phận và tìm phương tiện để vượt biên... khi đến bến bờ tự do cố gắng ổn định cuộc sống nơi xứ người... hy vọng vào những thế hệ sau... trở về lại... để giải phóng quê nhà khỏi ách thống trị cộng sản...
Nghe đến đây mẹ ôm chặt đầu anh, nước mắt bà ướt cả vai anh, Ngọc Thuý vòng tay qua ôm lấy anh, Ngọc Thu và Trần Phương cùng hai cháu quấn quít vây quanh anh, anh cảm nhận được mối liên hệ gia đình thân thuong, anh cảm thấy thật sự bình yên hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của ngày đoàn tụ. Cám ơn Thượng Đế!!! đa tạ Trời Phật !!!đã độ trì cho chúng con có ngày hôm nay...
Trở về hiện tại bà cụ hỏi thăm anh về cuộc sống bên Mỹ, bất chợt bà cụ hỏi: con ơi hiện giờ con theo tôn giáo nào vậy con? và đôi mắt bà cụ nhìn về phương trời xa xăm... Anh lấy trong túi áo... Hai Cái Thẻ Bài và Một Tượng Phật cùng xâu chung trong sợi dây, thẻ bài của quân đội cấp cho quân nhân và từ từ đặt vào lòng bàn tay của bà cụ... Ngọc Thuý ngồi sát bên nên nhìn thấy, nàng hét lên rồi nghẹn ngào khóc thảm thiết... Anh ơi!!! đúng là vật kỷ niệm ngày em dẫn anh về ra mắt Mẹ. Kế đến là bà cụ nhìn xuống lòng bàn tay cũng kêu lên thất thanh... Ôi Trời ơi!!! rồi cố giữ bình tĩnh và niệm Phật... A Di Đà Phật!!! rồi nói nhỏ... Ông ơi, Ông Có Linh Thiêng Thì Về Đây Chứng Giám... Con nó đã trở về ... sự việc này đã lý giải về giấc mơ của bà cụ trong những năm tháng đầu tiên trên đất Mỹ, bà thấy Ông đến bên cạnh bà và nói: Bà ơi... Cái Thẻ Bài Và Tượng Phật sẽ trở về... và bà kể lại cho Ngọc Thuý nghe, hai mẹ con buồn bã và cùng nhau cầu nguyện đến hôm nay Bà và Ngọc Thuý đã thấy sự linh ứng của giấc mơ... Thượng Đế đã mang anh về lại với gia đình... với mọi người thân thương...!!!
SVSQ/TBBTĐ
K9C/72
Còn tiếp