User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
Hai mươi năm đời vốn đã buồn thiu
Từ lúc gặp em ta hết tên liều
Yêu dáng điệu đà, môi son, mắt biếc
Đường lá me bay tha thướt diễm kiều!

Tà áo Văn Khoa rạng rỡ những chiều
Mắt liếc dao cau chém hồn ta tiêu
Chân sáo bên nhau, nhạc tình quán vắng
Môi hôn nồng nàn… Yêu biết bao nhiêu!

Tạm biệt Sài Gòn lòng sao không đành
Trong hồn lính trận hương quế môi ngoan…
Đâu biết từ ly sẽ rồi mãi mãi!
Núi thẳm rừng sâu… mất dấu kinh thành!
*
Trại thảm mười năm người xưa trở lại
Hụt hẫng bơ vơ ngả cũ thị thành
Hàng me gục đầu sáng chiều hiu quạnh
Biết tìm em đâu? Mây trắng bay nhanh!

Lối cũ trường xưa tám hướng đường thành
Một con “dã nhân” lên xuống loanh quanh
“Mười Năm Không Gặp” con tim rướm máu
Nhất quyết tìm em… Cơ khổ cũng đành!

Một câu trả lời sấm động trời xanh
Con tim dã nhân dao chém tan tành!
– Ngày ấy tang thương có người vượt biển
Cuồng nộ trùng dương vào “thủy mộ quan”

Thôi hết còn đâu! Đời đó phải đành!
Thôi hết còn đâu! Nát mộng thanh xuân
Thôi hết còn đâu! Yêu thương kỷ niệm
Thôi hết còn đâu! Tình đó hư không!
*
Bao tháng năm qua hình bóng cố quên
Tháng tư trở về mưng mủ vết thương
Tháng Tư nỗi buồn vỡ ngăn ký ức
Đáy chén môi ai bi thiết hồ trường  

Làm sao người ơi quên được mùi hương?
Đã bao năm rồi không chút phôi pha
Ai bảo thời gian chữa lành tất cả?
Vết thương một thời nhức nhối xương da!
 
tranhdcvetthuong
Tranh Đinh Cường

Nguyên Lạc
 

Tìm các bài THƠ khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com