Ngày tôi mới vào Nam năm 1953, gia đình không sống trong khu vực người di cư, hàng xóm toàn là những người miền Nam, có những từ ngữ địa phương chẳng ai hiểu ai! Chợ gần nhà mẹ tôi hay đi là chợ Thái Bình hay chợ Vườn Chuối, hai chợ này tìm món ăn quen thuộc của miền Bắc hiếm lắm, như quả sấu, rau thìa là để nấu bát canh giò sống có vị chua thì tìm đỏ cả mắt, có chăng phải đến chợ Ông Tạ người mua bán toàn dân di cư mới có, vì những mặt hàng này từ các khu Dinh Điền trồng đem thẳng đến, mà tên gọi cũng khác miền Nam, có lần mẹ bảo tôi đạp xe ra chợ mua cho bà bó rau cải cúc, mà tôi nào biết cải cúc như thế nào. Hỏi thăm các bà bán rau người miền Nam, họ lắc đầu không hiểu; thời may có một «bà Bắc» đang đứng mua hàng, cầm một bó rau đưa tôi bảo là rau cải cúc mà tôi tìm. Bà hàng rau lúc đó mới biết, là thứ rau mà miền Nam gọi là rau «tần ô». Còn loại rau mà mẹ tôi muốn mua là rau đay thì cả chợ chẳng một hàng rau nào có chứ đừng nói đến con cua đồng.

Cua đồng nấu với rau đay
Chồng chan vợ húp hết ngay cả nồi
Quả mướp đi chung với rau đay và cua đồng như bộ ba tướng sĩ tượng, không gì hài hòa bằng.
Bên này cũng vài lần đi qua bãi biển Tollen của Hòa Lan, là bãi đá, nơi đây có khu vực họ nuôi Moule, khác với sò, nghêu bên mình, hơi giống con chem chép, ở bãi cát cùng nhiều loại sò, ốc, hào. Còn một loại, họ gọi là con Couteau, dài khoảng 15cm giẹp giống như con dao cạo của thợ hớt tóc, loại này ngon, bán khá đắt… đi chơi nơi đây đem theo lò nướng, ăn tại bãi. Bên hốc đá có những con cua chỉ nhỉnh hơn cua đồng một chút, chỉ cần móc xương gà vào sợi dây câu, khoảng tiếng đồng hồ sau bắt khoảng nửa sô nhựa khoảng 3 kg. Thứ này đem về nấu bún riêu cũng khỏi chê tuy không nhiều gạch như cua đồng, cũng tanh nồng mùi hải sản, tiếc là thiếu phần nhơn nhớt của những lá rau đay.
Moule ở bãi biển Bỉ và Hòa Lan. Ghé chơi Bỉ cũng nên thưởng thức món đặc sản này; Moule Frite (khoai tây chiên) hay Moule à la crème fraiche, kèm theo ly vin trắng. Ngồi ăn với các bà mà để dính đầy ria mép sẽ nhận được cái nhăn mặt và một tiếng cao giọng… Gớm!!!!
Ngày xưa hay ngồi quán tán dóc với bạn bè, sau đó hay ra tiệm cơm Bà Cả Đọi, mà ra đây thường xuyên là phải ăn canh rau đay mướp nấu với cua đồng là chính, hình như ở Saigon chỉ có bà Cả là có món này, có thể ăn liên tiếp năm bảy ngày vẫn thấy ngon. Món canh rau đay mướp cua đồng đã làm nên tiếng tăm bà Cả hơn nửa thế kỷ.
Dắt hai đứa con về, chiều nào mấy cha con cũng ra quán bà Cả, không còn ở con hẻm đường Nguyễn Huệ ăn ngày trước nữa mà dời về đường Trương Định; bữa nào cũng ăn canh rau đay cua đồng, kèm theo vài ba món khác.
Mâm cơm bà Cả Đọi, ngoài bát canh cua rau đay còn kèm thêm đĩa cà pháo, mắm tôm và đĩa thịt luộc, có khi thay bằng món giả cầy hay cá rán, rau muống xào bữa nào cũng có. Ara và hai cô bắc kỳ nho nhỏ.
Khi về cũng không quên mua một mớ rau đay, chỉ lấy lá đem về cho vợ ăn thử, rốt cuộc vợ cũng bị quyến rũ, mê tơi với món rau nhơn nhớt, độc cô cầu bại này dù chỉ nấu với tôm khô cũng tuyệt. Vợ tôi sinh trưởng ở Saigon, quê nội ở Gò Công, quê ngoại ở Trà Vinh miền sông nước giàu có mà lại mê cái món đơn sơ, dân gian miền Bắc.
Rau đay ngày trước tôi tưởng là khác với cây đay mà vào năm 1945 hai triệu người miền Bắc chết đói khi Nhật cướp chính quyền, họ bắt dân phá lúa trồng đay lấy sợi để giải quyết nạn khan hiếm vải, buộc người dân bán lúa gạo với giá rẻ mạt để chuyển về Nhật. Loại cây này cao đến 2m, sợi đay lấy từ thân cây dùng dệt bao bố, túi rất chắc. Cây đay miền Nam gọi là cây bố, trồng lấy sợi, nhưng thực ra chỉ là một, miền Bắc tước lá làm rau, người miền Nam chê, không có món ăn từ lá đay này. Cũng có hai loại đay: rau đay đỏ (cuống lá, thân cây màu đỏ tía) và rau đay trắng; rau đay trắng nhạt thếch ăn chẳng mùi vị gì, rau đay đỏ mới dùng để ăn. Nhiều sách y học dân tộc ca ngợi là «món ăn bài thuốc», nhiều dược tính… tuy nhiên chỉ là dùng để bổ túc thêm sinh tố chứ không có tài liệu nói về tác dụng để trị bịnh.
Ara cướp nghề của «thằng Cua» lần này, chịu không Cua!
Liège ngày 07/06/2021
Ara
Nguồn: http://nguyenhuehaingoai.blogspot.com/