Bão lụt ư? Rất hay, rất nên. Nhưng trừ một số Facebooker có lượng theo dõi thường xuyên lên đến hàng chục ngàn người với những bài viết chuyên về đề tài thời sự nóng hổi được nhiều người quan tâm, trừ những cá nhân hoặc các nhóm thiện nguyện khởi xướng việc quyên góp và lao ra cứu trợ vùng lũ ngay từ những ngày đầu và cho đến nay vẫn còn, thì hầu hết, những bài viết trên các trang cá nhân khác, đều gần như chỉ là những bản tin được chụp lại, những hình ảnh được copy, những câu phát biểu bi hài xào tới xào lui, những nhận định được bưng về kèm những lời khen chê tán loạn, kèm những bình luận phong long, không biết đích đến là đâu, là ai…
Riết, mỗi lúc vào Facebook, phải cố mà lướt cho thật nhanh mớ tin cũ, với những hình ảnh cũ lặp tới lặp lui… để tìm ra, lọc ra những tin mới, cập nhật xem tình hình của đồng bào miền Trung đến đâu rồi, để liệu mà tìm cách, chia sớt được gì thì chia sớt, đóng góp được gì thêm thì đóng góp… và lòng thì van vái, cầu xin… xin cho những nạn tai này sớm qua, chớ nhơn loại xem chừng khổ quá chừng khổ rồi…
Làm thơ ư? Thơ về thiên tai, kêu gọi tinh thần tương thân tương trợ, lá lành đùm lá rách ư? Những bài như thế, nó có phải là thơ đâu? Nó là vè, nó là những bài văn vần ê a, mà khi đọc lên, nghe sợ như những cái loa làng đang phát ra rả những bài ca cổ động. Thơ tình ư? Thơ về mùa thu, mùa đang đến ư? Chẳng cần ai nói, ai nhắc nhở, ai mỉa mai, dè bỉu, đá xéo… cũng vẫn tự thấy mình sao sao ấy, như là một kiểu vô cảm, như là một kiểu bàng quan, sống chết mặc ai…
Người ta thì màn trời chiếu đất, mất cửa mất nhà, mất cơ mất nghiệp, thiếu ăn, khát uống… mà mình thì cứ rên rỉ, ỉ ôi, thiệt, mười hai con giáp, tự thấy mình không giống con giáp nào…
Hay vẽ, hay viết văn, hay vào bếp thực hiện một vài món ăn ngon, hay chụp hình những bông hoa vừa nở, hay trích dẫn tục ngữ ca dao, châm ngôn cách ngôn phương ngôn dạy bảo nhau về lối sống, hay những lời hay ý đẹp khuyên nhủ con người ta biết chừng mực, biết san sẻ, yêu thương, cho đi… như lâu nay vẫn vậy? Dường, vẫn có điều gì đó không ổn…
Viết kiểu gì, viết cách nào… trừ một vài trường hợp đặc biệt như đã nêu trên, thì còn lại, vẫn cứ thấy một sự rời rã, lạc lõng trong sợi dây gắn kết từ các trang cá nhân đến với cộng đồng…
Rời rã, lạc lõng trong lạnh nhạt lẫn nhau và đầy chia rẽ…
Lại muốn lan man rồi…
Thế mới biết, viết, dù chỉ là viết trên trang Facebook cá nhân, cũng chẳng hề là chuyện dễ dàng chút nào, phải không nhỉ…
Phạm Hiền Mây