Nếu như có những cuộc đời, những tháng năm sống... rất u buồn, nhợt nhạt thì ngược lại, cũng có những con người, có những phút giây... với những giá trị đích thực đã góp phần làm nên lịch sử, đi vào lịch sử... .
Trong lĩnh vực văn hóa, văn nghệ, nghệ thuật... cũng thế.
Ai đã sống ở miền Nam nước Việt xưa, chắc hẳn đã ít nhất một lần từng nghe qua nhạc của Nhạc Sĩ Nguyễn Đức Quang.
Ông viết tác phẩm không chỉ bằng ngôn ngữ Việt, giai điệu Việt... , ông viết các ca khúc của mình từ bởi con tim chân thành yêu tổ quốc, hay nói cho đúng hơn, ông viết các ca khúc bằng chính máu của tim mình, chảy trong huyết quản mình - dòng máu Việt Nam hào hùng và bất khuất.
Bởi được viết từ máu của con tim nên ca khúc nào của ông cũng là ca khúc sống, sống với ý nghĩa - ngẩng đầu, thẳng lưng, tự lực và tự hào - mắt nhìn về phía trước, không sợ hãi, không e dè, lùi bước.
Ca khúc trở thành những biển sóng, không dừng, hừng hực, cuộn cao như thác nước, vượt qua mọi thành trì, rào chắn... , hết lớp này đến lớp khác, cho đến khi nào vào được bờ mới thôi.
Sóng vào được bờ rồi mới thôi.
Dẫu thân có tan thành muôn bọt nước li ti, dẫu thân không còn nguyên hình hài thì sóng cũng cũng đã có một đời sống hào hùng trước khi về nằm bên chân bờ mẹ.
Để rồi lại có quyền mơ thêm lần được hóa thân làm đời sóng - đời sóng ngạo nghễ và vinh quang.
**
ta như nước dâng
dâng tràn có bao giờ tàn
đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm
đôi mắt ta rực sáng
theo nhịp xích kêu loàng xoàng
ta khua xích kêu
vang dậy trước mặt mọi người
nụ cười muôn đời là một nụ cười không tươi
nụ cười xa vời nụ cười của lòng hờn sôi
bước tiến ta tràn tới
tung xiềng vào mặt nhân gian
máu ta từ thành văn lang dồn lại
xương da thịt này cha ông miệt mài
từng ngày qua
cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
trên bàn chông hát cười đùa vang vang
CÒN VIỆT NAM
triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng
ta như giống dân
đi tràn trên lò lửa hồng
mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm
da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng gân trời
ôm vết thương rĩ máu
ta cười dưới ánh mặt trời
ta khuyên cháu con
ta còn tiếp tục làm người
làm người huy hoàng phải chọn làm người dân nam
làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian
hỡi những ai gục xuống
ngồi dậy hùng cường đi lên.
Phạm Hiền Mây