User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tiểu Sử Văn Học Phạm Tương Như

Tên thật: Phạm Văn Tông

Sinh trưởng tại Vĩnh Long

Cựu học sinh Trường Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long

Du học Hoa Kỳ

Phi công Tân Sơn Nhất

Tổng Quản Đốc công ty khuôn mẫu, sản xuất máy bơm, Houston, Texas.

Thành viên BCH hội Vĩnh Long, Vĩnh Bình, Sa Đéc (Houston)

Thành viên BĐD Văn Bút Nam H.K. và quản lý tạp chí Tin Văn

Thành viên Ban Điều Hành Diễn Đàn Văn Học Trầm Hương và quản lý tạp chí Trầm Hương

Cộng tác thường xuyên: Đặc san Lý Tưởng; ĐS Không Quân Bắc Cali; ĐS Phù Sa Sông Cửu, Các Tuần san, Bán nguyệt san, Nguyệt san (Houston)

Các trang điện tử: 

Cánh Théptongphuochiep.com;  hoiquantramhuong.orgvanbutnamhoaky.com

Tác phẩm:

1. Chòm Thơ Chớm Nở Trên Mây (thơ tình yêu, chiến tranh, bay bổng)

2. Lưu Bút Ngày Xanh (thơ học trò)

3. Thơ Hát Ru Đời (tình thơ)

4. Tác Giả Tác Phẩm Người Đồng Hành Quanh Tôi (nhà văn Ngô Nguyên Nghiễm giới thiệu 30 Tác giả phần miền Nam, 60 trang giới thiệu Phạm Tương Như)

5. Vết Trăng Trên Cỏ (tình thơ)

6. Tình Thơ Hoa Hồng (tình thơ)

7. Ký Thơ Phạm Linh Lan / Nói Nhớ Nói Thương (tình thơ)

8. Âm Sắc Phương Đông (thơ in chung với Nguyễn Thị Hàm Anh, Sa Giang Trần Tuấn Kiệt, Ngô Nguyên Nghiễm, Thu Tuyết, Đỗ Thị Mai Trinh "Phạm Thiên Thư phu nhân")
 
9. Áo Trắng Phượng Hồng

Tác phẩm CD:

1. Tình Sương Ướt Cỏ: thực hiện  Hàn Sĩ Nguyên – Diễn ngâm: Ngô Đình Long – Đức Tâm – Bảo Cường – Bích Ngọc…

2. Vàng Lá Thư Xanh: diễn ngâm  Đoàn Phùng Thiện – Bích Phượng – Lệ Thu – Hải Hòa – Duy Khanh, Thu Thủy, Đài Trang, Ngọc Quang

3. Tình Thơ Xin Gởi Trao Người: diễn ngâm  Bích Ngọc – Lệ Thu – Hồng Vân – Thúy Vinh – Ngô Đình Long - Thu Thủy

4. CD nhạc phổ thơ: Nguyệt Tửu Khúc (10 ca khúc, nhạc Vũ Khoa, thơ Phạm Tương Như)

5. CD nhạc phổ thơ: Điệu Buồn (nhạcVũ Khoa, thơ Phạm Tương Như, Yên Sơn, Như Ly)

6. CD Tình khúc Nguyễn Tuấn Chương (phổ thơ nhiều tác giả)

7. 48 bài thơ được phổ thành ca khúc bởi các nhạc sĩ Linh Phương (Houston); Nguyễn Đức Tuấn (Canada); Hàn Sĩ Nguyên (SG); Vũ Khoa (Houston); Tâm Thọ (Houston); Nguyễn Tuấn Chương (Houston)

sachPTN

“Tiếng đàn bỏ lửng giấc mơ/Như anh ở giữa dòng thơ trữ tình, Vừa đàn vừa hát một mình/Hư không tình đã dặm nghìn bay cao”. Bước vào không phận tình thơ của Phạm Tương Như cảm thức loang loáng như đang ngồi trước sân khấu, người xướng ngôn trong hậu trường đang độc thoại từng chi tiết giới thiệu phân cảnh tình yêu thiên thu như nhất. Hoạt cảnh thơ mộng bao giờ ở bất cứ chuyện tình nào cũng chỉ hai nhân vật chánh, để khi gió chợt về lá vàng xưa, mà “rụng xuống đời nhau giấc mộng trời mây”. Phạm Tương Như lãng du trong không phận đầy hoa thơm cỏ lạ, cung hiến tất cả thần phách vào những ảnh tượng bất biến của loài người: tình yêu. Thiên thu vạn dặm, niềm cốt lõi của sự sinh tồn đều được thu nhỏ trang trọng trong con tim và nỗi nhớ? Có phải thi nhân là người được ân điển tinh lọc lại những điều kỳ diệu như thế cho hoa thêm sắc thắm, chim trời lảnh lót tiếng hót…

Có lẽ, thi ca xuất hiện từ khai thiên lập địa là mặc nhiên thơ tình đã đường hoàng có ngôi vị bá chủ trong cuộc sống. Đằng đẵng trong thi ca hành tinh nầy, biết bao nhiêu dòng thơ tình với nhiều khuynh hướng lập ngôn, đầy thi vị. Tuổi thanh xuân, bước vào thơ với những nét nhìn bơ vơ trước cảnh giới lập thể, hoạt biến của xã hội, lại là một tâm hồn phiêu lãng bao giờ cũng yếm thế nghi ngờ “tôi vớt hồn tôi đang rã tan”. Người làm thơ quả thật như gã thư sinh gối đầu trên từng trang sách, ngoài thời khắc khép mình bên thư phòng “với nỗi cô đơn, biết ngõ cùng ai” thì người đồng cảm tuyệt diệu vẫn là “em từ bóng núi ngàn mây phủ/ ta sợi nắng tàn buổi chiều thu/ tả tơi phiến lá mùa phong vũ/ bóng núi xa mây cứ mịt mù”…

Đi vào thi phẩm Thơ Hát Ru Đời của nhà thơ Phạm Tương Như, bất chợt lắng đọng lại một chút không gian yên ắng, quạnh quẽ một thời xa xưa, như làn gió thoảng nhè nhẹ vương vấn u hoài quanh kỷ vãng. Sự mơn trớn thầm lặng thả dài bằng những kỷ niệm phôi thai của thời thanh xuân, quả thật như ảo ảnh vừa hiu quạnh vừa tàn phai sương khói. Phạm Tương Như đánh động những câu thơ tình dầy đặc nỗi buồn, vì vậy những tâm cảm u hoài bao giờ cũng là hiện thân của những khúc hát trầm lặng:

Anh chờ đợi gió ngàn xa
Chỉ nghe sao rụng trăng tà mờ sương
Tay ai khảy phím đàn chùng
Ngũ cung rời rã phù dung héo tàn
(Trầm Cảm)

Hay:

Tình đời chảy máu con tim
Anh, con nước lớn, chim bìm bịp kêu!
(Tình Quê)

Trải dài âm hưởng của cuộc tình trăm năm, tất cả ấn tượng của hạnh phúc và đau khổ cứ xen kẽ đậm đặc trong hướng thơ đi. Nhiều lúc chất ngất trong từ trường ngây ngất men say của cơn yêu dấu, người khách lữ chôn chặt hình ảnh ru hồn đang được mã hóa như tâm cảnh phong thần hư huyển “ta lặng lẽ nhìn em đạp nắng chiều rơi”. Phong vị trái tim hóa thân kỳ diệu, khiến những hữu hình cát bụi bỗng nhiên thiên biến vô vi. Từ tiếng nói vô thường, khách lữ chợt thấy thời gian chợt ngừng chảy để ngỡ rằng “được yêu đương bằng trái tim chan chứa…” Bát ngát trong dòng thơ tình mà nhà thơ chợt nẩy hồn dâng hiến, phát tích nhiều câu thơ gói ghém đầy đặn một thần phách tuyệt kỹ.

Phạm Tương Như có một sức sáng tác mãnh liệt, hình như thơ đến với anh dễ dàng tràn ngập như trận hồng thủy vỡ bờ. Rải rác hàng hàng câu thơ tuyệt bích ẩn hiện suốt thi tập, là những mấu chốt thành công cho Thơ Hát Ru Đời, mà nhà thơ tâm niệm trong cuộc lãng du của mình là chỉ hát dạo cùng thơ. Nên những khoảnh khắc tương giao, cũng là ly rượu giao bôi giữa quãng đời luân lạc:

Đêm tương kiến cũng là tương biệt
Rót đầy ly cụng chén hồng nhan
Uống cho cạn mảnh đời hơn thiệt
Rượu quên sầu hay nát tim gan

Tay em lạnh ngả màu trăng lạnh
Lời hát buồn khóc cuộc tình xa
Ta hôn em trốn đời hiu quạnh
Hay trốn chính mình một đêm qua
(Quán Rượu Tương Phùng)

Mặc cho thế sự quay cuồng trong cuộc phù sinh:

Biển lùa trăng lên cát trắng ngần
Quán lá buồn ta uống rượu cùng trăng
Bãi cát dài nên lòng ta mắc cạn
Mặc lượn sóng đời xô đẩy tan hoang
(Đỉnh Tóc Mây Sầu)

Chính vậy, khi bước vào không gian thơ của Phạm Tương Như, sự choáng ngợp đầu tiên dội vào nhãn quan người đọc là mênh mông ảnh tượng chan hòa trong từng câu thơ, vừa đột biến vừa tạo sự hóa sinh cho nét sáng tạo, khiến bài thơ đầy đặn thần khí.

... một thí dụ lập dựng kịch tính cho thơ:

Ta không phải giang hồ kiếm khách
Mài gươm thiêng bên suối ngắm trăng
Muội chẳng là con cưng sư phụ
Nuôi chí ta tình nghĩa đá vàng

Chưa múa kiếm, chém vang ghềnh đá
Gió biển gào tóc áo Muội bay
Dừng tay kiếm, mồ hôi lã chã
Muội kề, âu yếm tặng khăn tay

Ta với muội chưa từng đối ẩm
Nâng chung trà ngọt lịm mời nhau
Chưa ngắm Muội mắt nai, mặt nguyệt
Ôm tỳ bà tấu khúc ly tao

Ta đâu ở đầu sông thương nhớ
Muội chẳng cùng uống nước Tương giang
Chưa có phút ban đầu gặp gỡ
Thì làm sao cách cảm giao thần

Ta chỉ biết đề thơ trên lá
Thả hồn bay theo áng mây trôi
Vượt định mệnh, chưa mòn chí cả
Thiện, mỹ, chân đội đá vá trời

Ta như bướm, muội là hoa tươi thắm
Nhụy đài trang ướp mật ngọt môi ta
Họa thơ muội buông thả dòng xúc cảm
Hồn say sưa ru nắng gió chan hoà

Nét thư họa là đường gươm bén ngót
Cắm vào tim những rung động tuyệt trần
Ý của chữ nghĩa tình cao chót vót
Khiến thời gian đồng điệu với không gian

Vần điệu đẹp, văn thơ đâu biết tuổi
Nét thơ tranh giao cảm gợi tình người
Nên đâu phải tự nhiên ta nhớ Muội
Hỡi nàng thơ! Ta yêu quá đi thôi!!!!
(Đâu Phải Tự Nhiên Ta Nhớ Muội)

Phạm Tương Như làm thơ thật dễ dàng, như rải hạt giống trên mảnh đất phì nhiêu, hàng hàng lớp hoa khai nhụy vàng rực rỡ trong khí hậu tinh sương thanh bạch. Chính vì thơ tuôn trào bằng những tâm khúc, nên người khách lữ hành trang trải trọn vẹn cõi lòng bộc phát một cách chân thành. Đường thơ đi khai hoạt trọn vẹn niềm đau hay hạnh phúc. Khai hoạt một cách bạch hóa, như trải hết tâm tư trong cùng một lúc trên nhiều bài thơ sáng tác gần nhau, nên ngôn ngữ cũng rất cần có sự sắp xếp phù thủy tài hoa… Thơ đang bước vội trên lộ trình trực ngộ với bản thể, ở đây là sự lãng du trên bản thể tình yêu, một nguồn cội nhân sinh vậy.

Bài thơ tâm khúc dùng “tặng người ngủ quên trong tim tôi”, cũng nói lên một cách sắp xếp ngôn ngữ bằng cách “gieo tình” như vậy:

Ai gieo những cánh én
Mọc đầy ruộng đồng mây
Em gieo câu ước hẹn
Nở tràn hồn anh ngây

Ai gieo mà hoa nắng
Trổ đầy luống tóc em
Gió bay tà áo trắng
Tóc mây đậu vai mềm
………………………
Anh gởi đôi chim sẻ
Lời tỏ tình thiết tha
Anh gởi trong gió nhẹ
Bài tình thơ anh ca

Tưới đời bằng hy vọng
Hạt đêm nở bình minh
Bài thơ tình ươm mộng
Đời vui mình gởi mình.
(Gieo Tình)

Hoặc:

Có mối giao tình giữa biển êm
Da em trắng ngọc ánh trăng mềm
Thoảng mùi hương tóc thơm trong gió
Bàng bạc mù sương rớt nửa đêm

Ai nhốt sao trời trong mắt xinh
Cho anh lạc hướng ngõ tim mình
Em như triền sóng theo cơn gió
Anh thả thuyền trôi giữa lặng thinh

Em thủy triều lên giữa biển khơi
Có hay bèo giạt cánh hoa trôi
Bóng mây tan nát chìm theo sóng
Bọt sóng trùng dương tận bến trời

Có phải tình em, hải đảo hoang
Tim em thiên sứ giữa mây ngàn
Anh mãi thì thầm bao sóng vỗ
Vách đá vô tình bọt nước tan

Biển lặng hồn anh đêm sáng trăng
Tình yêu lai láng khắp mây giăng
Em như biển vắng xa xôi quá
Có giữ hồn anh bóng nguyệt tàn?

Anh sẽ là sao lặng lẽ rơi
Hồng dương tỉnh mộng ở chân trời
Đêm mãi luân hồi muôn vạn kiếp
Tình tự dạt dào tựa biển khơi
(Biển Đêm)
 
biaphamtuongnhu

Khi bước dạo trong khu vườn đầy sắc màu lãng bạt tình yêu, sự cảm nhận hầu như đang bị sức thu hút trước những cơn sóng thủy triều lên, trước bóng nguyệt tan, mà những phong thái huyền diệu ươm đầy hương hoàng lan, những điệp khúc như hương tóc thiên thu bàng bạc mù sương rơi đầy trong gió thổi… như "nhạc khúc ly tao tiếng xé lụa đào" khiến tha nhân lạc loài vào mê cung của thời Bao Tự U Vương. Phạm Tương Như lập dựng cho thơ một nét hồn nhiên đầy kịch tính, trên sân khấu đó hàng hàng lớp lớp cảnh trí thiên nhiên trôi đi như mộng ảo. Không gian khi nắng khi mưa, gió mây cát bụi chập chùng từ tiền kiếp, “sương rơi vô thường trên lá cỏ rưng rưng…” khiến thơ Phạm Tương Như như được phủ trùm trong thiên địa chứng tri, và tình yêu trong dòng thơ như cố phân trần với cố nhân “đừng để bóng xô đời anh mục rã/nát dòng thơ tội nghiệp mộng tình mê”. Chính vậy:

Cô đơn bóng ngả chiều tà
Nắng phai nhạt nắng, lòng ta nhạt lòng
Chắc gì trong cõi mênh mông
Ta tìm lại được người trong mộng đời
(Tình Như Nước Mây Trôi)

Người thơ như chiếc bóng trầm uất, lăng ba vi bộ dưới bóng trăng rơi mà ôm lấy mùa thu, nhốt thời gian vào ngõ cụt bên chiếc cầu tử sinh:

Đêm nay trăng sáng rơi đầy lối
Ta nhặt vành trăng để gối đầu
Khẽ đắp chăn em, trùm bóng tối
Trăng tàn ta biết ngủ nơi đâu
……………………………….
Ta về đánh thức mùa thu chết
Gom hết lá vàng trả lại cây
Bao nhiêu thương tích, bao tì vết
Thả vào vô tận giữa cung mây
(Vết Đời)

Trong thời gian qua, những lần hạnh ngộ cùng thơ Phạm Tương Như, tại quê hương nầy có lẽ tôi là người hạnh phúc đọc được nhiều thơ anh nhất. Ở một đất nước còn đầy khổ đau, người người đều mong ước có chút hạnh phúc cầm tay. Dù là một thứ hạnh phúc bất chợt của tình người, hoặc sự tin tưởng thương yêu… Mà hơn nửa thế kỷ nay, tất cả còn chìm đắm trong mù sương và cát bụi, thì thơ tình là một thứ hàng xa xí phẩm. Cho nên, tôi rất đồng ý với nhà thơ Phạm Ngũ Yên khi nhận định thơ Phạm Tương Như:

“Ngày xưa, khi Promethee trong huyền thoại chưa đem lửa xuống trần, nên trái tim con người lạnh úa thường xuyên và tình yêu cũng tím bầm tuyệt vọng. Thơ của Phạm Tương Như hôm nay, trong một ý nghĩa nào đó, giống như ngọn lửa vừa bùng lên những sôi nổi vừa quay lưng lại với những dung tục đời thường/Một ngày trong cõi thơ Phạm Tương Như người đọc sẽ không dễ dàng quên như mưa nắng. Vì mưa thì thấm đất và nắng sẽ qua mau. Nhưng lời thơ của anh đọng lại làm nên những thao thức, những có và không. Những tình yêu cho đi và lấy về… Vẫn là một con đường, một góc phố, một sáng sương mù hay một chiều bâng khuâng gió. Nhưng những cảm nhận đó không giống như chúng ta. Khác với chúng ta. Đó là những cảm nhận óng ả tích lũy từ một quá khứ hôm qua, giờ như bụi tro lả tả bay trên những tháng ngày tạm dung” (Phạm Tương Như: Sông Chảy Qua Đời/ Bạt/ Phạm Ngũ Yên).

Nét nhìn sâu sắc của Phạm Ngũ Yên, đã mở rộng con đường giúp tha nhân hiểu rõ những lời thơ ru đời của Phạm Tương Như, mà gần nửa thế kỷ qua vẫn sắc son chiêu hồn giữa thiên sứ tình yêu và sự thủy chung vô bờ bến của tình người

Ngô Nguyên Nghiễm*
Viết tại Thư trang Quang Hạnh
Mùa Xuân 2013

*trước 75 chủ trương tạp chí và nhà xuất bản Khai Phá, tọa lạc tại đường Hưng Phú, Q.8/Sàigòn

********************

Thơ: Phạm Tương Như

Biển Đêm

Có mối giao tình giữa biển êm
Da em trắng ngọc ánh trăng mềm
Thoảng mùi hương tóc thơm trong gió
Bàng bạc mù sương rớt nửa đêm

Ai nhốt sao trời trong mắt xinh
Cho anh lạc hướng ngõ tim mình
Em như triền sóng theo cơn gió
Anh thả thuyền trôi giữa lặng thinh

Em thủy triều lên giữa biển khơi
Có hay bèo giạt cánh hoa trôi
Bóng mây tan nát chìm theo sóng
Bọt sóng trùng dương tận bến trời

Có phải tình em, hải đảo hoang
Tim em thiên sứ giữa mây ngàn
Anh mãi thì thầm bao sóng vỗ
Vách đá vô tình bọt nước tan

Biển lặng hồn anh đêm sáng trăng
Tình yêu lai láng khắp mây giăng
Em như biển vắng xa xôi quá
Có giữ hồn anh bóng nguyệt tan?

Anh sẽ là sao lặng lẽ rơi
Hồng dương tỉnh mộng ở chân trời
Đêm mãi luân hồi muôn vạn kiếp
Tình tự dạt dào tựa biển khơi.

.................................................

Cung Trầm Khi Tôi Về

Tôi về em còn chờ tôi không?
Khung trời xưa vàng trưa mây hồng
Ra đồng mình cùng chơi diều giấy
Mười năm ai chờ người sang sông?

Tôi về trường nhìn quanh sân xưa
Ve râm ran lời ru dư thừa
Chim trên cành ca bài tạm biệt
Tình mười năm còn ai nghe mưa?

Tôi về, phà sang sông lênh đênh
Người thân quen nhìn nhau như quên
Là đà chim bay tìm cố xứ
Dòng người trôi qua tôi không tên!

Tôi về nghe đàn ai trong đêm
Cô đơn cùng vàng trăng bên thềm
Sương khuya và lòng tôi rơi rụng
Hoa cam trong vườn thơm hương em

Tôi về càng xa tôi - tha - hương
Trăm năm qua cơn mơ vô thường
Tình yêu, tim tôi là trái phá
Bùng lên! Bùng lên điều buồn  thương!
Dec.  21  2012

.................................................

Như Lá Thì Thầm

Nói đi em lời thì thầm của lá
Ru đời nhau thoảng gió hát trên cây
Cùng bềnh bồng như nắng lượn theo mây
Tình anh đó triều dâng bờ sóng vỗ

Lời em nói du dương bài dạ cổ
Sương trong vườn rụng xuống đọt cỏ xanh
Hay tiếng trăng ghẹo lá khi leo cành
Làm mê hoặc cõi lòng anh lãng mạn

Lời em đó điệu ru mùa trăng sáng
Càng lẳng lơ khi mắt liếc đưa tình
Hồn thơ anh về trọ, ngủ môi xinh
Em thả bổng tiếng lòng qua hơi thở

Em hát chi bài tình ca dang dở
Giọng ru buồn như giun dế nỉ non
Khi ngực căng đầy, mắt biếc, môi son
Đàn rung nhạc, đời chưa mòn mưa nắng

Khi cô đơn hồn anh là biển lặng
Rất mơ hồ nghe sóng vẳng lời em
Thuở nắng phai, gió giạt, ánh trăng mềm
Em chín mọng ru êm lời nói khẽ!
Dec.  24  2012

.................................................

Tháng Giêng Mùa Em Chín

Buổi sáng trời trong như thủy tinh
Áo em màu lá mới nguyên trinh
Bàn tay em hái cành nẩy lộc
Tà áo vân vê ngón đượm tình

Em đẹp mùa tươi trổ hoa xinh
Má hồng môi thắm nắng lung linh
Nhẹ bước em dìu cơn gió thoảng
Khóm trúc cành mai khẽ động tình

Từng áng mây theo gió rong chơi
Có đôi chim quấn quýt ngỏ lời
Bướm vờn ong đậu mời hoa nở
Trời Tháng Giêng em đẹp tuyệt vời

Mặt hồ tĩnh lặng giữa chơi vơi
Sóng gợn vui đùa với lá rơi
Đáy nước trong veo như tủ áo
Em ngồi xõa tóc bóng gương soi

Văng vẳng bên sông tiếng sáo diều
Ngoài đồng lúa chín gió hiu hiu
Trong vườn cây lá nhiều hoa trái
Tháng Giêng em rải hạt nắng chiều

Môi anh chớm nụ hoa tình ái
Nghiêng xuống hồn thơ nét diễm kiều
Rót tràn môi em chung rượu mật
Nghe đời khua động nhịp tim yêu

Em tựa vai anh mây tóc ngủ
Mắt hiền khép kín nét tinh khôi
Ru em anh hát lời thơ cổ
Và thở cùng em nhịp tim đôi

Tháng Giêng lành lạnh ngọn heo may
Trời xanh hoa lá kết Xuân đầy
Đêm về anh đắm say vườn nguyệt
Tình Tháng Giêng em ngát hương bay.
02/01/13

.................................................

* Những Bài Thơ Ngắn Phạm Tương Như

Chim Chiều

Anh bồng bềnh cánh chim
Em mênh mông vòm trời
Vòm trời xa có đợi
Cánh chim chiều chơi vơi

Đăm Chiêu

Em là sứ giả của ai?
bắt hồn anh lúc trời phai nắng chiều
đêm về cảm nhớ cô liêu
hôm sau đứng đợi đăm chiêu một mình

Là Dáng Em

ở thác Niaraga
Trời cao thấp thoáng mây bay
cây xanh lá biếc
sông dài nước trong
nghe ta dấy động cõi lòng
nghe tâm chìm lắng giữa dòng vô ngôn
trên cao thác đổ đá mòn
giữa hơi bụi nước nghìn trùng âm ba
hồn rơi tận đáy vực xa
nhìn tròn con mắt
nhớ
là dáng em!

Lập Đông

Mù mù trời đất lập đông
ngùi ngùi lữ khách nghe lòng quạnh hiu
xiêu xiêu bóng đổ nghiêng chiều
bao nhiêu lá rụng bấy nhiêu phiến sầu

Anh

Anh như nước sông buồn xuôi ngược
ôm dáng người, giữ bóng trăng suông
anh như lá rơi thềm cỏ mượt
gió về lăn lóc đến cuồng ngông
 
Đường Đời

Đường đời có ngả chia xa
anh đi, rẽ phải vậy là lạc em
đường yêu có nẻo nhân duyên
anh đi, rẽ trái càng thêm xa người

Lặng Lẽ

Con đường ngủ trọ bờ sông
đêm trăng hai đứa ngắm bông lục bình
bây chừ thơ thẩn một mình
đường xa sông rộng bóng hình em đâu?
vầng trăng soi bến sông sâu
con đò vắng khách âu sầu đợi ai
mây ơi! ta ở chốn này
mây giùm theo gió về đây giao tình

Tiếng Em

Em ru kẽo kẹt võng đưa
ngỡ như tiếng gió lùa mưa vọng về
trở mình hơi thở đê mê
ca dao hòa nhịp tim tê tái lòng

Phi Công Ví Von

Anh là gã phi công mơ mộng
nhớ em nhiều mỗi bận bay đêm
có nhớ nhau nhìn lên trời rộng
tàu của anh hình trăng lưỡi liềm

Chỉ Tay

Bàn tay có chỉ nhân duyên
có đường định mệnh xui em xa mình
bàn tay có chỉ lụy tình
cưới em chẳng được anh xin nhớ đời

Đời Tình

Anh chẳng muốn thành người bất tử
chỉ muốn bên em suốt cuộc đời
tình lứa đôi ta như sách sử
yêu thật thà dài mãi không thôi

Cánh Diều

Ra đồng tìm lại cánh diều
hồi hai đứa thả ráng chiều lên không
từ em chim sáo xổ lồng
buồn hiu anh thả mây rong đầy trời

Yêu

Gặp em
anh bỗng yêu đời
nhìn đất, đất đẹp
nhìn trời, trời xanh

Nét Huế

Ai thả trầm hương thơm cả sông
điệu chầu văn trăng gió Hương Bình
chuông Thiên Mụ gọi hồn lăng tẩm
dáng tần phi trẫm nhớ ái khanh!

Hương Tóc

Vai em gầy guộc đôi bờ
tóc nghiêng dáng liễu ngẩn ngơ lòng người
tóc huyền cài đóa hoa tươi
ẩn trong hương tóc nụ đời trổ mơ
tình như lượn sóng vỗ bờ
hai bên bồi lở ai chờ đợi ai
tóc đơm hoa mộng tình say
còn vương hương lửa tháng ngày tiêu dao

Nụ Cười

Em nhìn ánh mắt reo vui
Mỉm môi Tháng Chạp, tiếng cười ra Giêng
nụ môi hoa nở hồn nhiên
mai kia đậu trái ngọt miền tim anh

Nhớ Quê

Làm sao níu được thời gian
Khi kề gối Mẹ nơi làng quê xưa
lội sông tắm nước trời mưa
vớt bao kỷ niệm thuở vừa  chớm yêu

Chim Muông

Chim bay lẻ bạn trên không
chắc là chim hiểu cõi lòng ta đau
chim về hót ở cành cao
nhạc thơ ai dệt cớ sao ta buồn

Xanh

Tìm quên bỏ biển lên đồi
xa màu xanh biển lòng tôi xanh rừng
trốn buồn tôi bỏ về bưng
xanh xanh màu cỏ, bỗng dưng xanh đời
ở đâu mà chẳng xanh trời!

Đợi Người

Đợi người như chờ bóng chim tăm cá
vời vợi chiều tàn, hiu hắt thâu đêm
mặt nước trong soi hình ta hóa đá
tăm cá biệt mù xa quá bóng chim

Em Về

Em về nắng gió reo vui
nhớ ai tóc rối ngủ vùi hai vai
lòng anh như vạt áo dài
nương theo nắng gió ôm hoài chân em

Mắt Môi

Mắt em là biển hôn mê
Môi ta ngọn sóng tứ bề nổi trôi
Gặp nhau quên cả đất trời
Nói gì đi mắt, kẻo môi ta buồn

Phải Không

Phải không? Có phải, có không
phải là phải có phải lòng người dưng
phải không? Có phải, có không
chỉ là lượn sóng cuồng ngông yêu người!

Bướm Hoa

Sáng mơ em trổ thành hoa
còn anh hóa bướm sang nhà em chơi
hoa xinh hương sắc gọi mời
bướm nương nắng gió ghẹo chơi vườn tình

Ớt Kiểng

Nhà em trồng ớt đủ màu
anh the đầu lưỡi lao xao tấc lòng
em đi! ớt chín, đầy bông
anh rơi nước mắt tưới dòng đắng cay

Nụ Môi

Em cười hoa mỉm cười theo
đài môi đỏ thắm cheo leo giữa trời

Quà Tặng

tặng em một thuở mưa trưa
gói nguyên kỷ niệm khi vừa mới quen
tặng em hoa dại không tên
nắng vàng, sương lụa, trăng lên, gió về

Chới Với

Em đến trùng trùng lượn sóng xô
bao la màu mắt biển vô bờ
tình anh hải triều dâng bất tận
triền đời chới với ngọn tình thơ

Quét Lá

em quét lá hiên nhà
dịu dàng áo bà ba
chổi khua từng nốt nhạc
anh ngỡ dáng Hằng Nga

Bốn Mùa

em đến vàng mai Xuân
anh thương Hè lan, phượng
em về cúc Thu phân
anh sầu Đông trúc lạnh

Vết Chiều

một chút phấn hồng em điểm trang gương mặt
làm buổi chiều nay dìu dặt đến trăm năm
trời đất chứa chan không chỉ vì nhan sắc
mà bởi tim anh khoan nhặt nhạc thương thầm

Tuyệt Tình

mỹ nương suối tóc tuyệt trần
huyền cầm tay khảy đàn ngang cung sầu
tuyệt tình em dứt đã lâu
vời nghe tiếng hát lòng đau ngất đời

Đem Dù

ve ru, phượng đỏ mùa hè
đem dù cố ý để che một người
che dù mưa nắng cùng vui
bây giờ nuối tiếc thuở trời nắng mưa

Chia Đôi Kỷ Niệm

yêu người tôi mãi tình chung
xa nhau kỷ niệm ta cùng chia đôi
niềm vui gói gửi người rồi
nỗi đau tôi giữ mình tôi suốt đời

Tình Em

tình em như áng sương buồn
tôi vào mới biết mù sương tan rồi

Khờ Dại

khờ dại thiêu thân lao vào lửa
anh ngông cuồng vội vã yêu em
em tựa mây Thu không mở cửa
ý thơ anh nhầu, chữ nhói tim!

Trăng Hẹn

Trăng soi sông nước đồng quê
nụ hôn trao vội, hẹn thề trăm năm
người đi trăng khuyết bao lần
lỡ câu ước hẹn, trăng ngàn chơ vơ

Đầu Mối

em là đầu mối mộng mơ
để thơ anh cột đôi bờ tình duyên

Chọn Thơ

ngắm em mê đọc thơ tình
anh nghe con chữ trở mình ngó em
vầng thơ tả trúng tim đen
miệng em cười mỉm, trả tiền sách mua

Phản Ảnh

sáng trăng từ ánh mặt trời
thơ anh phản ảnh một đời yêu em

E-mail

anh cách em nửa vòng trái đất
muốn nhờ trăng nhắn chuyện nợ duyên
phải mất nửa ngày trăng mới tới
nên đành gõ phím gửi e-mail

Hái Thơ

nhớ em hái đóa vô thường
thả vào con chữ tơ vương thành vần

Bướm Trắng

góc phố rộn ràng áo trắng
bướm bay hay dáng học trò
gió lay áo lùa vạt nắng
thành đàn bướm đậu vườn thơ

Cũng Đành

Cũng đành đau khổ riêng ta
trăng xưa thềm cũ giờ xa lắm rồi
còn thơm ước hẹn đôi môi
em đi bỏ lại những hồi tiếc thương

Chợt Chiều

Hoa vẫn nở màu mây chiều đỏ ối
vườn nhà em nắng tắt, tối chợt về
em đi đâu bỏ lại ánh trăng thề
anh ngóng đợi lòng chợt chiều quạnh quẽ

Một Mình

Tình anh đi biển một mình
một buồm vượt sóng lênh đênh giữa trời
một cát lở, một mình bồi
một mình giông bão, một  đời nhớ em

Bãi Biển

Bãi biển chiều nay cát cỡi trần
áo phơi xanh ngát thủy triều dâng
tóc em đùa cợt ùa lên cát
sóng gió nghêu ngao hát nhạc vàng

Đợi

Đợi trăng, trăng mãi chơi trời rộng
đợi người, người ôm mộng về đâu
đợi gió, gió mang đến nỗi sầu
đợi ta, ta rớt sâu đáy nhớ…
 
Buồn Tênh

Nằm trên cỏ đếm sao rơi
lần tay đếm nỗi đơn côi riêng mình
cỏ đêm sương ướt mảnh tình
gió khua nhánh lá buồn tênh nhớ người

Tình Câm

Hoa xuân lúc chưa nở
sẽ chẳng bao giờ tàn
yêu em anh chưa ngỏ
tình dài với thời gian
nhà người em có rõ?

Em Qua

Hình như núi lả ngọn chào
em qua, sỏi đá ngọt ngào dấu yêu
gót son guốc gõ nhịp đều
tim rung vần điệu chim kêu giọng tình

Hẹn

Ta, em đâu phải một lần
Đầu thai kiếp khác cũng cần có nhau
Huống gì ân ái vừa trao!

Ngõ Em

Từ em thôn nữ nguyên trinh
Sắc hương đồng nội giao tình bướm hoa
Môi là cửa, mắt là nhà
Lối vào mê muội, lối ra nhớ đời

Tiếc

Đêm khuya nghe tiếng thở dài
Nhìn nhau anh tiếc mai này rẽ chia
Thằn lằn chắc lưỡi canh khuya!

Mỹ Nhân

Ngỡ nhìn nét đẹp Tây Thi
Hóa thân kiếp kiếp tình si thế trần
Chết đi sống lại mấy lần!

Sông Thơ

Sông say, sóng ngất cao thành mộ
Chôn cuộc tình xa vỡ mộng đời
Dáng xưa áo mỏng ngời lên sóng
Thơ đề vạt áo, áo thơ trôi!

Khai Bút

Đầu năm khai bút họa thơ
Gẫm ra con chữ nai tơ giữa rừng
Gậm cỏ non, cỏ bảo đừng
Ngắm trăng, trăng hỏi mọc sừng chưa nai
Mèn ơi! Chữ nghĩa khó thay!

Lộng Ngôn

Chắc là thiên hạ lộng ngôn
Đâu ai biết túi càn khôn mấy tầng
Túi nào chứa được lưng lưng?

Say

Sông say, thuyền, cá lăn quay
Trời say, đất, nước mặt mày ngát xanh
Ta say, trăng đợi đầu cành
Lá bay theo gió, trăng đành đu mây
Rượu, thơ say cả kiếp này!

Trường vắng

Mưa trường cũ, nắng quê hương
Lối xưa nhịp guốc người thương năm nào
Đôi tà áo thả xôn xao
Vào trong nắng gió ngọt ngào tim anh
Bây giờ đứng ngó trời xanh
Nghe hồn nhuộm tím cả thành phố xưa

Thay Áo Nắng

Một thuở em về thay áo nắng
Hoa vàng tơi tả rụng bên sông
Sợi gió bạt ngàn treo mây trắng
Màu áo phôi phai đắng cõi lòng

Treo Lửng

Hồn em treo lửng trên song cửa
Rụng xuống thềm trăng dáng đợi chờ
Lượm lên anh dính đầy trăng sữa
Thả hồn lên giấy hóa thành thơ

Tím Xưa

Bên này hàng giậu mồng tơi
Không còn pha tím mây trời quạnh hiu
Thay giàn, gieo hạt đã nhiều
Chẳng thay được cõi tím yêu nhớ người
Yêu ai là suốt cuộc đời
Pha màu tím nhớ một thời rất thơ

Thương Nhớ

Em ở đầu sông nhớ
Anh ở cuối dòng thương
Qua trăm nghìn bến khổ
Lênh đênh sóng tình trường

Khoảnh Khắc

Bình minh ngóng đợi hoàng hôn
Cách ngăn trưa nắng đốt hồn thi thơ
Cơn mưa kết sợi mong chờ
Chiều hôm tối sẫm đèn mờ nửa khuya
Ngủ quên khoảnh khắc chia lìa
Sớm mai thức dậy đầm đìa lệ sương

Thu Nhắn

Thơ ru hay tiếng gió về
Lao xao cành lá làm mê muội đời
Thu thay màu sắc đất trời
Hồng môi tím lá nhắn lời nhớ thương

Phôi Phai

Làm sao níu được mai sau
Khi hai thứ tóc nhuộm màu phôi pha
Biết chăng kỷ niệm ngọc ngà
Thời gian rồi cũng quên ta với người

Tóc Áo

Áo em màu tím lá Thu
Tà bay thay lá tạ từ vườn xưa
Tóc mềm xõa rối nắng mưa
Mây hay ngọn tóc hương vừa thả bay

Ngắm Sao

Thương người nhớ quá hương xưa
Mềm môi rượu chuốc chờ đưa sao trời
Đổi ngôi sao đổi ngôi rồi
Gió khuya thổi lạnh buồn tôi thở dài

Thương  O

Thơ em ta đã gieo vần
Thơ ta em cũng bao lần đón đưa
Ba năm tình ngỡ có thừa
Biết qua mặt chữ, còn chưa thấy người
Gặp chiều nay, trốn đất trời
Nói đi! Đôi mắt,
Kẻo môi ta buồn!!!

Bóng Ta

Vầng trăng lưu luyến đã xa
Hình như cái bóng đen ta vẫn còn
Bóng buồn nghiêng ngả gầy nhom
Làm sao bóng giữ được hồn tan hoang

Cũn Cỡn

Điệu thơ cũn
cỡn mà vui
Rượu thay nước
mắt khóc đời
lưu vong

Câu Thơ

Câu thơ cụt
ngủn một đầu
đêm chưa quá nửa,
dạ sầu cả đêm

Tự Tình

Một thời xé gió vù bay
Mà nay mong chỉ lất lây qua thời
Cái tâm thanh thản giữa trời
Mà thân nặng đá treo đời quả nhân

Vô Bờ

Thôi em ạ!
đã rồi mây tím lá
Vết đau cành
ai vá nhánh bi thương

Anh Vẫn Đây

em còn đó mộng thường
Hãy yên giấc
dù tình vương ý nhớ

Ta Như Sóng

biết sông bồi, bến lở
Vẫn xô bờ
khi gió giạt bèo trôi

Như Hải Âu

Chở mỏi nắng lưng trời
Như lá chết
vàng Thu rơi úa rủ

Giọt Nước Mắt

và chuyện tình đã cũ !!!

Thi Ảnh

Ảnh, Thơ lặng lẽ bên đời
đá rơi nước mắt hay trời rớt mưa
ẩn trong cảm giác thiếu thừa
dã quỳ hai đóa như vừa có nhau
Bên bờ biển sóng dạt dào
Mênh mông trời rộng mà sao vắng người?!

Cứ Như Con Thiêu Thân

cứ như bướm ong
cứ nhởn nhơ mật ngọt
cứ vu vơ
cứ vời vẽ yêu thương
bất cần giông bão xuống đời
để người thổn thức
ta cười thảnh thơi

cứ vẽ giấc mơ
để đêm về người mộng
cứ lẳng lơ
vờ trao tiếng nhớ thương
nêm câu thơ ngọt đường vào
để người ngông tưởng tình trào biển khơi

cứ nhịp nhàng
nóng bỏng Rumba
cứ Tango lãng mạn
cứ Slow trữ tình
ru người vào mộng du dương
khập khễnh điệu nhảy
đợi chờ thành phù du

người cứ như con thiêu thân
còn ta chắc chẳng ăn năn bao giờ

Phạm Tương Như

.......................................................

Thơ phổ nhạc: Phạm Tương Như



Ngô Nguyên Nghiễm

 

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com