Rồi sẽ có một con đường,
Không có thời gian, không có tháng ngày,
Chỉ mùa Thu đọng lại,
Trên nét viền thăm thẳm đôi môi…
Để tôi hôn em mà không hề vội vã,
Không ngại ngùng vì những người xa lạ,
Không bận lòng vì những cuộc chia tay…
Rồi sẽ có những ban mai,
Bình minh trong ta mở rộng mặt trời,
Nắng sẽ len vào khung cửa,
Để nồng thêm giấc mộng đêm qua,
Ấm thêm em, ánh mắt,
Hồng thêm em, nụ cười.
Và sóng sánh ly cà phê buổi sáng,
Mở từng ngày, thơm hương…
Không có thời gian, không có tháng ngày,
Chỉ mùa Thu đọng lại,
Trên nét viền thăm thẳm đôi môi…
Để tôi hôn em mà không hề vội vã,
Không ngại ngùng vì những người xa lạ,
Không bận lòng vì những cuộc chia tay…
Rồi sẽ có những ban mai,
Bình minh trong ta mở rộng mặt trời,
Nắng sẽ len vào khung cửa,
Để nồng thêm giấc mộng đêm qua,
Ấm thêm em, ánh mắt,
Hồng thêm em, nụ cười.
Và sóng sánh ly cà phê buổi sáng,
Mở từng ngày, thơm hương…
Để gió ngàn xa mở hội trùng phùng,
Phủ lên vùng tóc xõa nguyên sơ.
Để những vần thơ, tôi viết một thời.
Mở cho ta cõi riêng tình tự,
Tinh khôi như một thuở vào đời…
Rồi sẽ có những đêm xanh,
Từng hạt sương khuya trở mình rất nhẹ,
Đọng trên cả ngàn sao long lanh.
Để tôi nghe em thì thầm thật khẽ,
Mở trăm mùa lấp lánh yêu thương…
Từng hạt sương khuya trở mình rất nhẹ,
Đọng trên cả ngàn sao long lanh.
Để tôi nghe em thì thầm thật khẽ,
Mở trăm mùa lấp lánh yêu thương…
Tranh Đinh Trường Chinh
Nguyễn Đức Cường
Mùa Thu 2020
Mùa Thu 2020