
*tùy bút phạm tương như
Chiều rơi giọt nước mắt ngà, rụng từ sương sớm đêm qua phủ sầu. Chừng như màu lá trổ nâu, từng cơn mưa bụi mùa ngâu ướt tình, hay là vì ở một mình, nỗi lòng cô phụ trung trinh nhớ người. Làm sao nối được nụ cười, từ màu son đỏ đôi môi cắn giòn. Người về hái nụ héo hon để con bướm đậu vẫn còn luyến lưu. Gió chiều thổi phiến phù du, cuốn trôi dáng nắng rối mù lòng ta. Nàng ngồi rớt ấm châu sa, thương đôi mắt đỏ ngầu pha khói tình. Chắc gì cũng nhớ oằn mình từ câu nhắn vội vô hình làm đau. Lòng chùng nhớ chuyện xưa sau, rối bòng ký ức vòng cầu lắt lay. Mùa thương cháy đốt ngón tay, thiêu bao khát vọng thả bay cuối trời.
Nàng ngồi đếm giọt sầu rơi, long lanh phù phiếm còn ngời pha lê. Đếm chi câu hát, lời thề, tơ giăng lưới nhện làm thê thiết buồn. Con tim, ánh mắt là nguồn, ngọc ngà pha lệ sầu tuôn thấm đời. Tím bầm mây thẳm chiều rơi, biết bao tâm sự chưa rời vòng tay, nỗi lòng như bông cỏ may, chỉ chờ thoảng gió giãi bày tâm tư, gió làm bay bổng tờ thư, rối tung ký ức nhuyễn nhừ thịt da. Nhặt từng chuỗi hạt sát na, kết bao nỗi nhớ ta bà uổng công. Hôm qua mưa, thấy cầu vòng bắt ngang màu sắc tầng không sắc màu.
Một mình đứng dựa niềm đau, chân chưa ngã quỵ xanh xao dáng hình. Gương soi thấp thoáng bóng mình, một thân xuống thấp gia đình trên cao. Cố ngăn giọt nước mắt trào, gói bao sai quấy cởi trao cho người. Trời tình trăm ánh sao rơi, sao ơi chớ rụng tơi bời nỗi ta... Đếm chi giọt nước mắt ngà, thả theo sông suối chảy ra biển chờ. Một mình ngắm biển rồi mơ thuở xa xưa ấy nối thơ thành vần, nối tình cột mối bâng khuâng, ta và người ấy cũng cần có nhau, nhớ con trong dáng xuân đào, chạnh nghe cát bụi hư hao cuốn đời... Chiều rơi!
Giọt lệ chiều rơi! Bài ca ai hát người ơi biết gì? Tìm đâu được nét xuân thì mà rao bán vội mỗi khi giận hờn!
Ai cần gác tía lầu son sao không là biển thề non hẹn cùng. Cũng đừng nói chuyện tình chung, mặt trời cách biệt mịt mùng khung trăng. Đôi lòng núi cách sông ngăn, hắt hiu bạch lạp bóng tràn đêm đen. Tím lòng buồn đã lên men, say cơn mộng mỵ bon chen được gì? Đời người như cánh chim di, bay qua biển núi hồi đi lúc về. Cánh cò mấy dặm sơn khê, có nghe thời khắc mải mê theo cùng. Chọn gì trong bóng đường cùn, hỏi tình còn có chân dung dễ nhìn... Hỏi ta chỉ biết lặng thinh và người như lá trở mình ghẹo trêu, gió nào hiểu ngọn đèn khêu mà mong thổi tắt tim yêu lửa bùng.
Nàng là tranh vẽ trong khung, áo may vạt hở vai chùng chỉ tơ, đâu rồi hoa dệt thêu thơ, để bao phiến nắng rụng mơ xuống chiều. Dáng nhìn trăm nỗi đăm chiêu, thấy câu thơ lửng mỹ miều treo vai. Cớ gì tóc chảy rẽ hai, bên bồi bên lở ai bày trớ trêu. Tim yêu còn gõ nhịp đều mà sao trong dạ pha nhiều đắng cay. Ngoài trời vạt nắng tàn phai làm sao nhặt được cả hai mảnh sầu. Cớ gì mắt có mưa ngâu, giọt ngà rớt muộn rơi đâu cũng buồn.
Nàng vừa cắt đứt dây chuông, tiếng ngân điệu nhớ vở tuồng hát rong, đêm qua ai đốt lửa lòng, cháy loang cảm xúc giữa dòng châu sa, sương mù sướt mướt cỏ hoa còn nghe tiếng lá khóc và giọt rơi. Hương đêm vị đắng bời môi, gọi khan lời gió nghe trời trở trăn. Bốn tường chắn rối chiếu chăn, nghe giun dế trách thở than muộn phiền. Cớ gì nước mắt rơi điên, nỗi cô đơn đến dỗi hờn trách ai? Một mình góp nhặt u hoài, còn ai khóc mướn thương vay kiếp này. Người về gió thoảng mưa bay còn đây nắng bụi tháng ngày khát khao. Người đi ai đếm hư hao, giật mình tiếc nuối tuổi nào đã qua... Chiều rơi giọt nước mắt ngà, rưng rưng hàng lệ ứa và khăn lau. Ước gì được ước gì sao? Lau giùm nước mắt dẫu đau giọt buồn...
Và ta gãy cánh chuồn chuồn rơi vào trũng ướt rách bươm áo đời. Bài thơ hát dạo không lời, thấy trong câm nín một trời thơ bay. Mắt ngời lệ ngấn làm say, ta và nước mắt khói cay cũng đành. Giữa trong thời khắc mong manh, đôi vai ta đã sẵn dành riêng em, nghiêng đầu tựa gối ru êm, ta nghe nước mắt rơi mềm hai vai... Ừ thôi đừng có ngày mai, hôm nào rồi cũng chiều nay ngát chiều... Ừ thôi đừng có đăm chiêu, đừng để dáng nhỏ liêu xiêu bước hờ... Ừ thôi đừng có mong chờ, bóng câu qua cửa ngu ngơ trở mình. Em cười chim hót bình minh, nghe nắng trải lụa rước tình sang chơi, nghe thơ phổ nhạc gọi mời, vòng tay rộng mở trùng khơi về gần. Giòng đời như áng phù vân, ta như đầu gió theo chân mây về.
Thơ em bến cũ hồn quê, ca dao ta hát vỗ về giấc đêm, gối đầu lên cánh tay mềm, em rơi nước mắt bên thềm trăng tan. Lắng nghe cây hát trên ngàn, chừng như phiếm gió khảy đàn ru em, nụ môi vừa đón bướm đêm, triệu muôn giọt nhớ qua tim bồi hồi. Mưa thay nước mắt một thời, ta vừa hứng được sao trời mắt em. Mở từng ngón tay ra xem, sao em lại khóc ướt rèm mi cong. Mắt tình đón nửa nụ hôn, nửa trên môi chín nửa hồn thương trao. Nửa xưa cùng với nửa sau, níu tay hạnh phúc trầu cau chung cùng.
Bài thơ nhật ký viết chung, chỉ là thơ thẩn chân dung dáng tình, tặng người đời vốn hữu hình, dù chân thật, có trăm nghìn nỗi đau, trái tim chan chứa muôn màu, rằng đi rằng ở vẫn cao ý tình. Với tay hạnh phúc bên mình, nợ em vết xước trung trinh ngóng chờ. Nợ em nốt nhạc, hồn thơ. Người về phương nhớ bến bờ còn đây... Người về ru gió trên cây. Ta về hỏi lá còn say giấc đời. Lục bát tình, lục bát ơi! Gieo vần câu sáu gọi mời câu sau, ý tình tám chữ dẫu đau vẫn còn câu sáu gối đầu vì nhau. Tim yêu sáu tám mận đào, máu cùng nối mạch khi vào vườn thơ. Ta, em kẻ đợi người chờ, mai sau duyên nợ ai ngờ mai sau... Thì xin chỉ một lần đau, yêu là khổ lụy cớ sao vẫn chờ! Thì xin góp nhặt lời thơ, chiều nay sáu tám lững lờ bay xa...
Giọt chiều rơi nước mắt ngà, nghe đời ướt dột bóng tà huy xưa!
Phạm Tương Như
19/06/2017