Rất may bản thân tôi hầu như ít khi phải vào bệnh viện nằm điều trị, cuốn sổ bảo hiểm của tôi tới giờ vẫn chưa sử dụng, còn "trinh nguyên" kể từ ngày cấp. Duy nhất một lần tôi vào bệnh viện Chợ Rẫy nằm 14 ngày, lý do ngã xe té gãy hở hai xương ống cổ tay phải giải phẫu ghép lại. Cho tới bây giờ tôi vẫn sợ nằm bệnh viện.
Nhưng, có vào bệnh viện để thăm người thân, bạn bè nằm điều trị bất cứ loại bệnh gì mới thấy mạng người, đời người chẳng là cái gì, nó rất mong manh, hữu hạn, vô thường. Và khi ở trong bệnh viện ra ta chợt chạnh lòng với tất cả chung quanh: sinh mạng người thật nhỏ nhoi, hèn mọn, quan quyền, tiền bạc, tên tuổi, địa vị... chẳng là cái đinh gì, chỉ trong tích tắc những thứ ấy đều là phù du. Cho dù là "vua", đại gia tiền tấn, đại mỹ nhân, ngôi sao thế giới, tên tuổi ngất trời... trong phút chốc của số phận, khoảnh khắc của tai ương đều trở thành phù du, cát bụi.
Những ngày chăm sóc má tôi trong bệnh viện, nửa khuya không ngủ được (làm sao mà ngủ được trong bệnh viện?), tôi ra ngồi ngoài dãy ghế trống của phòng chờ khám bệnh một mình, trong lúc đó dọc hành lang, khoảng trống nào của sàn gạch trước các cửa phòng bệnh, cũng đều la liệt người thân chăm nuôi bệnh nằm chen chúc nhau cố ngủ, hoặc thao thức với đôi mắt mở thao láo chờ sáng với mỗi người, mỗi hoàn cảnh, mỗi tâm trạng âu lo cho người thân của mình, tôi bỗng hoang mang, tê dại, choáng ngợp cho một kiếp nhân sinh.
Tất cả kiếp nhân sinh trên cõi đời này đều nhỏ nhoi, hèn mọn, là thứ cát bụi xiêu dạt trong một phận người sinh ra trong thế giới hữu hạn mà rất vô thường, đầy trần tục mà rất ảo tưởng. Chẳng có ai là thuộc "thế giới tinh hoa". Và rồi, tôi đã cố đè nén, muốn buông bỏ mọi sân si để chỉ tập trung mỗi việc: Mong sao cho má tôi vượt qua được bạo bệnh, còn trở về nhà chứ không phải từ nơi này ra thẳng nghĩa trang trở về cát bụi, về với thế giới nhỏ bé, nơi đã thoát thai một kiếp người.
Chuyện nhà hát 1.500 tỷ, ảo tưởng về "thế giới tinh hoa", về những con người quý tộc ngồi xổm trên giai cấp nông dân, công nhân, nói chung là người lao động nghèo trên đất nước này, thu gọn lại ở vùng đất oan khiên, đầy nước mắt đòi lẽ công bằng ở Thủ Thiêm với những phát biểu ngông cuồng, cao đạo kiểu vợ chồng ca sĩ Mỹ Linh-Anh Quân và một số dạng như vậy là một thứ hoang đường, đang bay lơ lửng đâu đó trong không trung chứ chưa định hình thành một thứ cát bụi để trở về đất. Người tự nhận mình là "thế giới tinh hoa", là "đẳng cấp quý tộc" biểu trưng của văn hóa cấp cao, dẫn dắt người lao động thấp hèn thì quả thật kinh khủng, kinh khủng đến bệnh hoạn vì sự vô cảm.
Hỡi "thế giới tinh hoa", hỡi "đẳng cấp quý tộc" với giấc mơ nhà hát 1.500 tỷ trên đất Thủ Thiêm nghĩ tới một lúc nào đó, một khoảnh khắc, một ánh chớp của số phận phải rơi vào trường hợp phải... cấp cứu trong bệnh viện giữa đêm khuya, chắc chắn sẽ cảm nhận được cuộc đời này chỉ là một nơi đến rất phù phiếm. Cái mà ta tưởng làm nên sự huy hoàng không bằng cái mà ta đang cần: Ánh mắt thân thiện của thầy thuốc, của y tá và... những viên thuốc ứng cứu trước cửa tử thần.
Lúc đó bóng dáng nhà hát hoành tráng, lừng lững "thế giới tinh hoa", "đẳng cấp quý tộc" cố đặt lên trên lưng những phận người cơm chan nước mắt, tiếng khóc oan khiên hôm nay liệu có "đại diện" cho một thứ văn hóa "đỉnh cao" của thế giới?
Từ Kế Tường
Nguồn: Fb Từ Kế Tường