Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn
Thân tặng các đồng môn cựu học sinh Nguyễn Đình Chiểu-Lê Ngọc Hân ở Châu Âu, Châu Úc, Canada và Hoa Kỳ, để nhớ lại quê hương yêu dấu một thời đã qua.
Nguyên Trần************
Chiếc đồng hồ treo trên vách gõ nhịp nhàng hai tiếng thảnh thót giữa đêm khuya tĩnh mịch. Từ đàng xa, vài con chó trong xóm vắng gầm gừ sủa ma nghe thấy lành lạnh người. Tiếng gió đưa xào xạc mấy hàng dừa bụi chuối bên hè cộng thêm giọng ểnh ương oàng oạc tạo thành khúc nhạc êm ái đặc biệt hắt hiu của đồng quê miền Nam. Mùi hương hoa bưởi hoa cau cũng nương theo làn gió đêm len lén vào nhà nghe thoang thoảng nhẹ nhàng. Cho tới giờ này mà Phi vẫn chưa ngủ được, nó cứ nằm lăn qua trở lại với nỗi buồn nhức thịt nhức da, đau buốt tâm can vì sáng mai này nó phải chia tay với con Hồng Thắm, người chị láng giềng lớn hơn nó hai tuổi và cũng là người mà nó thân thiết nhất xóm, còn hơn cả con Mai em gái của nó nữa. Mà nói nào ngay thì Hồng Thắm có đi xa xôi cách trở gì cho cam, chị chỉ qua Mỹ Tho học mà từ nhà tụi nó ở ngay chợ Ngã Tư An Khánh-Bình Đại (Bến Tre) qua có cái Bắc Rạch Miễu là đã tới nơi rồi.
Mỹ Tho - Bắc Rạch Miễu
Số là con Hồng Thắm vừa thi đậu vào trường Trung Học Nguyễn Đình Chiễu Mỹ Tho mà ngày mốt là Thứ Hai tựu trường nên sáng mai Bác Hai Sâm ba của Hồng Thắm sẽ dẫn nó qua ở nhà chú Năm Đầy là chú ruột nó ở xóm Vòng Nhỏ, Mỹ Tho để ở trọ học. Đó là tại con Hồng Thắm là con gái và nhất là còn nhỏ nên Bác Hai Sâm muốn nó ở bển luôn cho tiện chớ cỡ mấy anh chị lớn lối xóm như anh Mi, anh Hữu, chị Sương... người ta cũng học ở Mỹ Tho mà đạp xe máy sáng đi chiều về thì cũng có sao đâu.
Chợ Hoa đường Hùng Vương
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường
(Tuổi 13-Nguyên Sa)
Mặc dầu con Hồng Thắm có nói với thằng Phi là Bác Hai Sâm hứa trong thời gian đầu sẽ cho nó về nhà chơi mỗi cuối tuần. Vậy mà Phi cũng u sầu ủ dột khi nhớ tới chuyện chia tay cùng con Hồng Thắm. Mà cũng ngộ thiệt nha! Con nít xóm Ngã Tư này cũng cả chục đứa đó chớ có ít ỏi gì đâu vậy mà Phi không thèm chơi với ai hết, tối ngày cứ lẽo đẽo con Hồng Thắm theo cái kiểu chặt hổng đứt bứt hổng rời rồi hai đứa thân nhau ngang xương luôn. Có lẽ tại con nhỏ nói năng dịu dàng và chìu chuộng nó như đứa em chứ không gây gổ la lối như mấy tụi kia. Từ đó, bài vở toán đố gì gì nó cũng hỏi con Hồng Thắm (con nhỏ học trên nó hai lớp và thuộc loại học giỏi dữ lắm). Phi mê bà chị tới độ ngay cả đi bắt dế, tắm mương, hái xoài, vó cá... nó cũng rề rề gần con Hồng Thắm y như cục nam châm, bỏ mặc con Mai em nó cù bơ cù bất một mình. Dì Tư Y má nó chắc cũng thấy nó cứ theo đuôi con Hồng Thắm miết nên thường dặn dò nó: “mày theo chơi với chị Thắm thì phải bắt chước cái học giỏi ngoan ngoãn của chỉ nghe hôn.”
Từ nhà Phi sang nhà Hồng Thắm chỉ cách có một bờ mương như là ranh giới hai nhà được nối liền bằng cây cầu dừa nên hầu như khi rỗi rảnh là nó chạy liền qua nhà con nhỏ luôn. Hồng Thắm là con một của ông bà điền chủ Hai Sâm ruộng đất cò bay thẳng cánh ở miệt Phú An Hòa. Con một, nhà giàu, học giỏi nên Hồng Thắm được ông bà Hai Sâm cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa vậy đó. Được cái con nhỏ dễ thương ngoan ngoãn nên cũng xứng đáng với tình thương cha mẹ. Còn Dì Tư Y má thằng Phi vốn là cô mụ ở xóm Ngã Tư nổi tiếng mát tay nên sản phụ tới sanh đông nghẹt tới đổi dĩ phải mướn tới hai cô phụ đỡ đẻ mới làm xuể. Ba Phi chết lúc nó và Mai em gái nó mới có mấy tuổi. Cũng may là Dì Tư Y nhờ Bà Ngoại nó là Bà mụ Sang truyền tay nghề làm mụ cho nên chẳng những dư sức nuôi nổi anh em nó mà còn có của ăn của để trong nhà.
Cầu Quay Mỹ Tho
Trở lại chuyện héo gan héo ruột đêm nay của Phi làm cậu ta trăn trở một hồi rồi thì nó cũng mệt mỏi mà thiếp vào giấc ngủ. Sáng hôm sau ngày Chúa Nhật, sau khi ăn vội chén cháo gạo nhum nước cốt dừa với mớ cá bóng kèo kho tiêu là Phi chạy vọt ngay sang nhà con Hồng Thắm thì thấy ai nấy đã chuẩn bị xong hết rồi. Bữa nay, Hồng Thắm mặc chiếc áo dài trắng, quần dài trắng (mà sau này Phi mới biết đó là đồng phục nữ sinh Nguyễn Đình Chiểu), tóc phủ dài xuống hai vai, chân mang đôi guốc vông quay nylon in hình bông hường màu đỏ. Con nhỏ hôm nay trông thiệt là đẹp và giống y như người lớn chơi với Hồng Thắm từ nào tới giờ mà Phi có bao giờ để ý là bà chị mình trắng đen vàng đỏ, đẹp xấu gì đâu. Nó chỉ biết là chị Hồng Thắm của nó chẳng những không bao giờ rầy la gắt gỏng nó mà còn nói năng dịu dàng làm nó thấy mình thật bé nhỏ trước bà chị thiên thần. Giờ đây nó mới thấy là Hồng Thắm ngộ lắm nhất là đôi má lúm đồng tiền làm nó nhìn thiếu điều muốn rớt hai con mắt luôn. Điều mới khám phá này làm nó thích thú mơ màng hơn. Bác Hai Sâm thấy nó qua nhà thì rất vui vì con nít cả xóm mà chỉ có thằng nhỏ này ra chiều quyến luyến bạn nên Bác nói với nó: “Con ráng học đi rồi nữa qua tỉnh học với chị Hồng Thắm”. Nó chỉ ậm ừ qua lề thôi chứ nó đang rầu thúi ruột luôn đây. Trời ơi! Chị Hồng Thắm đi rồi thì ai chỉ bài vở cho em, ai chơi với em. Mới nghĩ tới đó là nó muốn khóc rồi, Hồng Thắm trông thấy vẻ mặt bí xị của nó vội vỗ về:
- Phi đừng buồn. Chị đi rồi mỗi tuần chị về với em mà. Vả lại chỉ vài ba năm sau thì Phi cũng sẽ qua Mỹ Tho học với chị.
Chùa Vĩnh Tràng Mỹ Tho
Cũng thời một câu nói “sẽ qua Mỹ Tho học với chị” mà từ miệng Bác Hai Sâm nói thì nó trấm trơ trấm trất nhưng từ cửa miệng Hồng Thắm thì thằng Phi sáng mắt lên và có hiệu quả liền. Trước mắt nó một viễn ảnh tươi đẹp của thành phố Mỹ Tho nơi đó sẽ có chị Hồng Thắm và nó cùng học chung một trường mà điều quan trọng là nó được cận kề người chị kính yêu. Bây giờ chỉ một câu nói khuyến khích ‘‘qua học với chị’’ của Hồng Thắm mà giống như giọt nước cam lồ làm hồi sinh Phi giống như võ sĩ thượng đài gần bị hạ đo ván rồi bỗng được vô “cà tha” vùng lên trở lại vậy đó.
Collège Le Myre de Vilers (Trung Học Nguyễn Đình Chiểu) Đường Lê Lợi (Rue d-Aries)
Chuyện trò quyến luyến một hồi rồi thì cũng tới giờ chia tay, cả nhà Bác Hai Sâm có thêm Phi cùng đưa Bác và Hồng Thắm ra đón xe Lambretta đi Cầu Bắc Rạch Miễu. Má Phi và mấy cô dì chú bác lối xóm cũng chạy ra tiễn biệt rần rần. Cái cảnh kẻ ở người đi trông thật cảm động. Thiệt đúng là cái tình luân lý Việt Nam nhưng cũng thấy bắt cười là cứ làm y như là con Hồng Thắm đi Tây đi Tàu gì vậy đó. Nhưng mà đó cũng là nét đặc thù rất dễ thương của chòm xóm miền Nam. Riêng thằng Phi thì cứ rơm rớm nước mắt, sụt sịt mũi vì bịn rịn. Nó ôm chặt cứng con Hồng Thắm và khóc mùi mẫn: "Chị Thắm ơi! Đừng bỏ em nha chị! Làm sao mà em sống thiếu chị được” Nó làm y như là con Hồng Thắm lên đường sang Mỹ.... (Tho) vậy.
Con Hồng Thắm cũng rơm rớm nước mắt hôn nhẹ lên gò má nó yên ủi “Nín đi Phi. Chị hứa chắc là sẽ về thăm em mà. Em làm như vậy thì làm sao chị đi cho được”.
Những ngày tháng kế tiếp, thằng Phi rầu buồn thấy rõ, nó vẫn chơi giỡn với con nít lối xóm nhưng thật là miễn cưỡng. Mặt mày cứ dàu dàu vì nhớ “bà chị hàng xóm”. Cứ tới bờ mương là nó nhớ những lần con Hồng Thắm bắt nó chặt mấy bụi chuối làm xuồng thả trôi dọc theo mương, mỗi đêm thấy rặng trâm bầu là nó nhớ con Hồng Thắm biểu nó leo lên bắt đom đóm bỏ vào chai làm đèn, cũng có lúc con nhỏ nhờ nó rình bắt mấy con chuồn chuồn, bươm bướm đủ màu xanh đỏ trắng vàng cho vào ve keo… những việc làm mà ngày xưa nó không có thấy gì nhưng sao bây giờ nó nhớ quá chừng quá đổi. Nó nhớ cả mùi dầu dừa thoang thoảng nhẹ nhàng mà con Hồng Thắm xức mướt rượt trên mái tóc kẹp chấm vai thiệt là thơm.
Cầu Tàu Mỹ Tho
Nhưng cái mà nó nhớ nhất là giọng nói ngọt lịm của con Hồng Thắm mỗi lần chuyện trò với nó. Cái giọng ngọt mật đó hả, biểu nó nhảy vô lửa nó cũng nhảy liền cho coi.
Thắm thoát mà Hồng Thắm xa nhà hơn hai năm. Thời gian trước đó, Bác Hai Sâm như đã hứa, mỗi cuối tuần đều qua rước nó về chơi. Và đó cũng là hai ngày Phi sung sướng nhất trong tuần. Nếu ngày xưa trước ngày Hồng Thắm tạm biệt xóm làng đi học, Phi đã không ngủ được vì buồn thì bây giờ trước những ngày cuối tuần Hồng Thắm về chơi, nó lại cũng không ngủ được vì nôn nao trông chờ chị. Nó cố nhớ lại những chuyện lớn nhỏ vui buồn xóm nhỏ xảy ra trong tuần để kể ra hết cho Hồng Thắm nghe. Nào là chú thiếm Chín Địa mới bán được bầy heo, nào là đàn gà bà Sáu Tùng bị con trăn lớn vô ăn hết phải nhờ mấy chú Dân Vệ bên đồn xách Carbine qua bắn chết con trăn thiệt là to nấu nồi cháo đậu xanh lớn chia cho cả xóm, thêm chuyện con gà trống của bà Hai Có chạy ra đường bị xe đò Á Đông cán chết làm bả chửi tài xế tắt bếp nhưng đâu phải lỗi người ta đâu, con gà đem rô ti cho thằng Thu thằng Đông hai đứa con bả ăn khen ngon quá trời.
Rạp hát Vĩnh Lợi (Lý Công Uẩn-Nguyễn Huệ)
Riêng phần con Hồng Thắm thì cũng kể lại cho thằng em nghe những chuyện mới lạ của một cô-le-ghèn (collègiènne). Con nhỏ trịnh trọng nói: “Phi biết không? Ở Trung Học chị học nhiều Cô Thầy lắm chớ hổng phải chỉ có một Thầy hay một Cô duy nhất dạy một lớp như dưới mình đâu. Hễ cứ mỗi đầu giờ Thầy Cô luân phiên đến lớp dạy các môn Toán, Lý Hóa, Sử Địa, Vạn Vật, Anh Văn, Pháp Văn, Công Dân, Âm Nhạc, Vẽ...” Thằng Phi chỉ biết há hốc mồm thỉnh thoảng chen vô “Lý Hóa là gì? Vạn Vật là chi? vậy chị Thắm”.
Hồng Thắm giải thích cặn kẽ và còn thêm: “Ngoài ra nếu Phi học dở không thuộc bài hay phá phách thì sẽ bị consigne nữa đó.” Phi thắc mắc ngay “Consigne là cái giống gì vậy chị?”. Hồng Thắm chịu khó cắt nghĩa ‘‘Consigne hay phạt cấm túc là Chúa Nhật người ta đi chơi còn người học trò bị phạt phải vô ngồi trong lớp có Giám Thị canh chừng rồi viết bài phạt trong bốn tiếng đồng hồ’’. Phi le lưỡi ‘‘Eo ơi! Học Trung Học khó quá, coi bộ tát đìa chăn trâu chắc sướng hơn.’’ Hồng Thắm nạt Phi ‘‘Đừng có nói bậy. Phải tiếp tục đi học lên lớp cao thì mới được ở gần chị chớ’ Không nghe lời chị giận nghỉ chơi luôn đó’’ Nghe hai chữ “nghỉ chơi”, Phi hết hồn lấm lét nhìn Hồng Thắm khiến Hồng Thắm lại phải vỗ về nó làm Phi sáng rỡ cặp mắt làm như Hồng Thắm là thần dược trị bá bệnh. Nó nói ‘‘Ừ! Hén! Vậy em ráng học hả chị?’’
Mỹ Tho (Vườn hoa Lạc Hồng)
Hồng Thắm còn nói là ‘‘học sinh Trung Học phải mặc đồng phục, nam sinh thì áo trắng quần dài xanh phù hiệu trên ngực áo, nữ sinh áo dài trắng và phù hiệu y như Phi đã thấy lúc chị về đó’’. Nghe Hồng Thắm nói mà Phi thấy bắt mệt nhưng vì muốn cận kề người chị quý mến nên nó sẽ đành phải chịu theo nề nếp đó mà thôi.
Thời gian thắm thoát vèo bay, rồi thì do sự khuyến khích của Hồng Thắm mà hơn hết là quyết tâm được sang Mỹ Tho học cùng chị, Phi cũng đậu được vào lớp Đệ Thất trường Trung Học Nguyễn Đình Chiểu và lúc đó thì Hồng Thắm lên lớp Đệ Ngũ và đã chuyển sang trường Nữ Trung Học Lê Ngọc Hân từ năm trước (1957).
Để tưởng thưởng học trò thi đậu, Dì Tư Y mua cho Phi một chiếc xe đạp mới tinh và còn hỏi nó muốn gì thêm không. Nó liền trả lời là muốn ở chung với chị Thắm để chỉ kèm con học. Thấy lời yêu cầu của con trai mình chí lý và hiếu học quá, nhất là chỗ thân tình chòm xóm của hai gia đình nên Dì Tư Y nhờ Bác Hai Sâm nói với chú Năm Đầy cho Phi ở trọ chung với Hồng Thắm luôn. Kể từ đó, gương mặt thằng nhóc lúc nào cũng tươi rói và răm rắp nghe lời chỉ bảo của người chị kính yêu. Ngay cả chú thiếm Năm Đầy cũng thấy sự ngoan ngoan vâng lời của nó đối với con Hồng Thắm nên đôi khi nó có nghịch ngợm phá phách chút đỉnh (con nít mà làm sao tránh khỏi chuyện đó) thì ổng bả nói:
- Mầy khỉ khọn quá tao méc con Thắm bây giờ.
Mỹ Tho - Công viên Dân Chủ (đại lộ Hùng Vương)
Thế là cu cậu xếp ve lại liền. Đúng là sao bổn mạng. Nhưng mà nói nào ngay nhờ Hồng Thắm kèm sát ván mà Phi học rất giỏi, Thầy Cô bạn bè ai cũng khen ngợi. Vì Hồng Thắm bận học thi Trung Học Đệ Nhất Cấp và còn phải làm gia sư thằng Phi nên nàng ít về Ngã Tư An Khánh làm thằng Phi cũng hổng chịu về luôn. Má nó có hỏi tại sao thì nó trả lời liền là bài vở nhiều quá phải ở lại mà học để theo đuổi kịp chúng bạn. Dì Tư Y nghe con nói mà phát mừng thằng con chăm chỉ chớ có Trời mà biết nó không chịu về thăm nhà là vì muốn quanh quẩn cà rà bên chị Hồng Thắm của nó đó chớ phải siêng năng giỏi giang gì đâu.
Đến kỳ thi Trung Học năm đó, Hồng Thắm đậu hạng Bình Thứ. Và điều lạ nhất là cái người mừng hơn tất cả lại là thằng Phi, nó mừng còn hơn cả cái người thi đậu là Hồng Thắm. Hôm đi dò kết quả có cả Bác Hai Sâm trai và gái cũng đi qua thăm chừng, Phi đã chen tuốt luốt vô hàng rào người đen nghẹt để đọc tên thí sinh trúng tuyển, tới chừng thấy tên con Hồng Thắm đậu mà lại đậu Bình Thứ thì nó vụt la lớn lên ‘‘Chị Thắm đậu Bình Thứ, chị Thắm đậu Bình Thứ’’ rồi xô mọi người chung quanh chạy ra để khoe công với Hồng Thắm và tía lia với hai bác Hai Sâm. Bữa trưa hôm đó, ba má Hồng Thắm mời hết gia đình chú Năm Đầy ra nhà hàng Nam Sơn ở bờ sông ăn cơm mừng. Ai đời coi nguyên bàn chín, mười người vậy mà chỉ nghe mình thằng Phi um sùm bát nhả. Nào là:
- Trước khi thi, tui biết thế nào chị Thắm cũng đậu mà. Chỉ mà hổng đậu thì ai vô đây đậu bây giờ.
Rồi nó thừa thắng xông lên với cái màn Mao Tôn Cương bày đặt phê bình Giám Khảo luôn:
- Nói thiệt đó, giỏi như chỉ tệ nhất phải đậu hạng Bình, cái này gặp Giám Khảo kẹo rồi.
Đường Đinh Bộ Lĩnh (gần Ngã Tư Quốc Tế Trịnh Hoài Đức)
Nó tía lia làm sao mà chú Năm Đầy phải tốp bớt nó lại:
- Nè Phi! Lo ăn đi mầy, từ nãy giờ mầy cứ ca con Thắm tới hết mấy bản mấy nhạc rồi đó.
Phi bẽn lẽn chống chế:
-Thì chỉ học giỏi con khen học giỏi chớ bộ con thêm bớt gì sao.
Cuối tuần đó, như còn ‘‘say men thi đậu’’, Hồng Thắm rủ Phi đi rạp Định Tường xem phim ‘‘Mưa Lạnh Hoàng Hôn’’ do Nguyễn Long và Mai Ly đóng vai chính. Ngồi cạnh người chị quý yêu trong khung cảnh thơ mộng mờ ảo của rạp hát, Phi thấy lòng nao nao xúc động, nó cố tập trung tư tưởng để xem phim mà nào có nghe thấy gì đâu. Nó cũng không hiểu tại sao con người nó rạo rực kỳ cục như vậy. Thỉnh thoảng nó liếc nhìn chị Hồng Thắm đang say sưa theo dõi chuyện phim còn nó thì nôn nao ngầy ngật như trúng gió vậy đó. Trong phút giây ngây ngất, nó liều mạng úp mặt vào người Hồng Thắm đê mê tới độ không như người mộng du, cảm nhận được ý nghĩ gì trong khoảng không gian bàng bạc nhẹ nhàng nhưng cứ thấy tâm hồn như lâng lâng bay bổng lên mấy tầng cao và trong khoảnh khắc tự tan loãng thành sương khói. Còn Hồng Thắm thấy tội nghiệ̣p cho thằng em nên để yên vậy cho nó... thở men tình. Đã vậy mùi hương hoa bồ kết từ suối tóc mượt mà của Hồng Thắm cũng như hương trinh nguyên dịu dàng con gái thoang thoảng làm Phi đê mê chết ngất luôn. Suốt thời gian trong rạp, Phi cứ chập chờn lờ đờ như vậy mãi tới khi cuốn phim chấm dứt, đèn bật sáng nó mới giật mình tỉnh giấc mà không biết mình đã coi được những gì. Lúc đó Phi vất vưởng lờ đờ còn Hồng Thắm thẹn thùng e ấp hông dám nhìn cậu em mình với một mặc cảm tội lỗi.
Dinh Tỉnh Trưởng Mỹ Tho
Hai chị em ra khỏi rạp thì trời đã tối lại thêm cơn mưa tầm tã bất chợt không mời mà đến nên họ phải đón xích lô. Bác phu xe phủ tấm bạt cũ kỹ ‘‘nhốt’’ Hồng Thắm và Phi kín mít trong xe. Xe chật nên ngoài việc hai đứa nép sát vào nhau, Hồng Thắm còn phải quàng tay qua vai Phi mới đủ chỗ.
Lần đầu tiên trong đời, với khung cảnh gợi cảm tình tứ, Phi được cần kề sát rạt với một người con gái nhất là cô gái ấy là chị Hồng Thắm thương yêu, Phi thấy lòng rung động ngất ngây với vòng tay mềm mại của Hồng Thắm. Đã vậy mái tóc thề thoang thoảng nhẹ nhàng của nàng quyện bay vào mũi vào má Phi và nhất là mùi hương da thịt trinh nữ dịu dàng bàng bạc trong khoảng không gian chật chội bít kín của chiếc xích lô càng cứ vây quanh mũi Phi làm thằng nhỏ đê mê sung sướng thở hít tận buồng phổi, đầu óc nó đờ đẫn mê muội đi và trong một thoáng nào đó hình như là nó run run cầm tay Hồng Thắm và mơn man làn da mịn màng mát rượi của nàng mà trời ơi! người chị kính yêu của nó vẫn để yên không rầy la nó và thật bất ngờ nó nâng nhẹ bàn tay Hồng Thắm lên hôn làm nàng giật mình. Sau đó nó mơn man bàn tay run rẩy nóng bừng bừng của Hồng Thắm và phà hơi thở gọi mời của nó vào hơi thở thật gấp gáp rộn ràng của nàng.
Nhà thờ Chánh Tòa Mỹ Tho (đại lộ Hùng Vương)
Ngoài trời, mưa ào ạt như tấu lên khúc nhạc vui mừng cho Hồng Thắm và Phi đang say tình chất ngất. Phi cầu mong trời cứ mưa mãi và chiếc xe xích lô không bao giờ chạy tới nhà cho nó được tận hưởng ngàn đời những giây phút thần tiên trong đêm nay. Nhưng rồi thì mưa đã bớt nặng hột, bác phu xe rướng người đạp nhanh lên cho kịp về nhà sớm, thỉnh thoảng bác nghe tiếng cô gái trong lòng xe kêu lên:
- Trời ơi ! Phi. Sao mình mẩy em nóng hổi còn tay chân run bây bẩy vậy?
Bác phu tiếp lời:
- Chắc thằng nhỏ cảm gió rồi đó cô ơi! Về nhà cô cạo gió cho em thì nó hết ngay.
Riêng Phi thì thở dồn dập, mắt đờ đẫn, nó muốn thì thầm bên tai Hồng Thắm rằng:
- Chị Hồng Thắm yêu thương của em ơi! Đúng là em bị cảm nhưng mà là cảm chị đó thôi.
Château d’Eau Mỹ Tho
Nhưng cũng còn hơi nhát đèn nên nó lặng thinh trong niềm khoái cảm vô biên. Về tới nhà, Hồng Thắm bắt Phi nằm yên để nàng cạo gió… nhưng có thấy gì đâu. Chỉ là cái thằng… phải gió tình mà Hồng Thắm không biết đó thôi.
Đêm đó, Phi đã trằn trọc suốt đêm cứ tưởng nhớ tới làn da mướt rượt, mùi hương con gái thoang thoảng nhẹ nhàng toát ra từ người chị mà thấy lòng ngây ngất lâng lâng như nhấp phải men rượu tình. Nó cố hít một hơi thở mạnh với hy vọng tìm lại dư hương rạt rào của ban chiều còn đọng lại đâu đây. Mà nhắc tới mùi hương giai nhân thì đừng nói chi tới thằng nhỏ mê man tàn tịch, ngay chính thi hào Nguyễn Du cũng đã từng tả cảnh Kim Trọng thương nhớ Kiều qua mùi hương:
Mành tương phất phất gió đàn
Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình
Nguyễn Huệ –Chợ Hàng Bông
Ngay cả vua Tự Đức khi khóc thương ái phi Thị Bằng cũng đã muốn gìn giữ trọn hương xưa người đẹp:
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi
Trong khi đó thì Hồng Thắm cũng có hơn gì, nàng miên man hồi tưởng những giây phút đê mê kỳ diệu trên chiếc xe xích lô tình tự mà thấy mắc cỡ và tự trách mình ‘‘Sao kỳ vậy? Mình xem nó như em mình mà. Chẳng lẽ mình cũng yêu nó hay sao? Kỳ chết đi thôi’’.
Niên học kế tiếp, Hồng Thắm đã mười sáu tuổi học lớp Đệ Tam và trở thành một thiếu nữ tuyệt đẹp. Nước da trắng mịn, khuôn mặt trái soan, đôi mắt to đen láy, làn môi tươi thắm và nhất là đôi má lúm đồng tiền lúc nào cũng hồng hồng lại thêm thân hình thon gọn với đường cong gợi cảm. Đã vậy Hồng Thắm còn là cô gái thông minh ý nhị nết na đằm thắm. Tự những ưu điểm trời ban đó, nàng đã dạy cho không biết bao chàng trai vương tôn công tử trong tỉnh kể cà các giáo sư trẻ nhiều bài học tương tư. Nhà Chú Năm Đầy bấy giờ có hằng hà sa số cây si trồng chung quanh nhưng Hồng Thắm không mảy may chú ý ai hết, nàng chỉ tập trung thì giờ vào việc học hành và dạy kèm Phi. Điều đáng cười là người hăng hái đi nhổ mấy cây si là cậu em Phi. Nó tìm mọi cách ngăn cản những ai muốn làm quen với chị Thắm.
Thằng nhỏ bây giờ học lớp Đệ Ngũ tuy mới mười bốn tuổi mà nó đã nhổ giò cao nghệu, cao hơn cả chị Hồng Thắm nữa.
À! Quên nói là kể từ khi Hồng Thắm lên lớp Đệ Tam, Bác Hai Sâm mua cho nàng một chiếc xe Velo Solex để đi học nhưng thực sự tài xế lại là thằng Phi. Lý do là Hồng Thắm sợ chạy xe lắm nên nàng để Phi chạy chở nàng đi học luôn. Mà ngặt một nỗi là Hồng Thắm nhát quá sợ té nên cứ ôm sát rạt thằng nhỏ làm Phi nhiều lúc ‘‘phê quá’’ muốn lủi xe vô lề luôn. Đoạn đường từ Vòng Nhỏ tới trường từ đó là đoạn đường hoa gấm dệt mộng của Phi và nó thầm ước phải chi con đường dài hơn nữa. Mấy thằng tiểu yêu cùng lớp của Phi thấy vậy bèn trêu chọc nó:
- Mày bây giờ ngon quá, chở bồ đi học mà là bồ tuyệt đẹp nữa mới oai chớ.
Nó tức giận cãi lại:
- Nè! Tụi bây đừng có nói bậy à nghen. Đó là chị họ tao đó. Bộ tụi bây không thấy chỉ lớn hơn tao đó sao?
Mấy thằng nhóc hùa nhau:
- Trời ơi! Chị thiệt à? Chị cho tụi tao cùi sứt móng đi. Chị em gì mà nhìn nhau đắm đuối như muốn ăn tươi nuốt sống nhau vậy hả?
Phi nghe lòng rộn lên niềm sung sướng nhưng cũng làm bộ ‘‘em chả! em chả!’’ với tụi bạn:
- Thôi đừng nói bậy nữa, tao hổng thèm chơi với tụi bây bây giờ.
Kể từ ngày mấy thằng bạn lắm chuyện nói bóng gió về mối tương quan tình cảm giữa hai chị em, Phi thấy hơi mất tự nhiên khi đứng trước mặt Hồng Thắm nhất là những khi nói chuyện với nàng, nó thường cúi đầu xuống chớ hổng dám nhìn thẳng vào mắt nàng như trước, ngược lại Hồng Thắm với sự tinh tế bén nhạy của phụ nữ cũng nhận thấy nét bất thường của Phi, nên tự nhiên nàng cũng trở nên có hơi luống cuống e thẹn khi tiếp xúc với nó. Riêng Phi thì cứ thỉnh thoảng len lén nhìn chị Hồng Thắm yêu kiều với nỗi xao xuyến lâng lâng. Nhìn lén riết rồi có lần bị Hồng Thắm bắt gặp để rồi cả hai cùng bẽn lẽn như ăn vụng bị bắt quả tang. Coi bộ lằn ranh chị em của hai đứa đã bắt đầu quá mong manh. Bằng cứ là Phi mỗi lần nghĩ và nhớ đến nàng là nó thấy lòng rộn lên nỗi hân hoan thích thú.
Lật bật mà Hồng Thắm đã mười tám tuổi và lên lớp Đệ Nhất còn Phi học Đệ Tam sau khi đã đậu Trung Học Đệ Nhất cấp và đã là một thanh niên cao lớn khoẻ mạnh đẹp trai đến độ Bác Hai Sâm buộc miệng khen ‘‘cái thằng trổ mã coi được đến chớ’’. Riêng Hồng Thắm đẹp như đóa hàm tiếu vẹn toàn thinh sắc.
Rạp hát Viễn Trường (đường Đinh Bộ Lĩnh)
Nàng và Phi đã bắt đầu thấy mắc cỡ với nhau, cái mắc cỡ tự nhiên của trai gái dù Hồng Thắm lớn hơn và cái tình nghĩa chị em hình như đã phai mờ dần trong tâm tư cô cậu mà thay vào đó là cái tình cảm không tên. Cả hai bắt đầu giữ ý tứ không quá gần gũi nhau như trước nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập những rung động mơ màng.
Là người đẹp lại thêm đức hạnh đoan trang nổi tiếng của tỉnh nên nhiều chàng sinh viên Đại Học hào hoa phong nhã lân la đến làm quen. Điều này làm Phi khó chịu và khổ tâm vô cùng. Nó lạnh lùng đến quạu quọ mỗi khi mấy anh chàng đến thăm Hồng Thắm. Có một lần có anh chàng tới thăm lúc nàng ở nhà sau còn gia đình chú Năm Đầy đi vắng, Phi đã nối dối một cách cộc lốc là:
- Chị ấy về quê thăm nhà rồi.
Làm chàng ta tiu nghỉu ra về. Hồng Thắm ở đàng sau nghe được chạy lên hỏi tại sao Phi nói nàng không có nhà thì nó sừng sộ liền:
- Tôi không muốn thằng nào tới thăm chị hết.
Đây là lần đầu tiên Phi nói năng cộc cằn, xưng ‘‘tôi’’ mà còn kêu mấy chàng trai lớn hơn nó là ‘‘thằng này thằng nọ’’
Hồng Thắm hơi bối rối nhưng vẫn dịu giọng:
- Sao bữa nay em hung dữ thế? Họ tới thăm chị đàng hoàng chớ có làm gì sai quấy với em đâu.
Phi to tiếng:
- Nhưng mà tôi không muốn ai tới với chị hết. Có ngày tôi ‘‘uýnh’’ chết mẹ hết.
Hồng Thắm giật mình pha chút hoảng hốt khi thấy Phi “du côn” như vậy. Sau đó như thấy mình quá lố, nó xuống giọng như chực khóc:
- Chi tha lỗi cho em nha! Em buồn khổ lắm chị biết không?
Và rồi nó nhìn Hồng Thắm với cặp mắt rưng rưng.
Bây giờ, Hồng Thắm lại càng thấy rõ là cậu em nàng đã vấn vương hình bóng mình, người chị không biên giới của nó. Trong phút giây sững sờ, nàng phải nói một câu trấn an giả lả:
- Thôi vấn đề trước mắt là em phải ráng học đi đã.
Phi bẽn lẽn:
- Em xin lỗi chị nghe. Đừng giận ghét em nghe chị.
Kể từ đó, Phi ngượng ngùng ít nói hơn nhiều. Nó cố tránh tiếp xúc Hồng Thắm, chỉ lén lén liếc nhìn nàng với nỗi bâng khuâng rộn ràng mà thôi. Còn Hồng Thắm thì sợ cái nết ‘‘ghen ngầm’’ cậu em nên dẹp luôn màn tiếp bạn tại nhà. Chỉ tội cho mấy chàng sinh viên rắp ranh bắn sẻ vừa rút lui có trật tự mà không biết lý do tại sao người đẹp bỗng phựt đèn đỏ để họ phải gào số “de”. Chắc chắn không ai ngờ rằng bà chị xinh xắn lại ngán cái thằng em đẹp trai của mình.
Mỹ Tho (đường Gia Long-Vườn Hoa Lạc Hồng)
Cuối niên học, Hồng Thắm đậu Tú Tài 2 hạng Bình và trúng tuyển luôn vào Đại Học Sư Phạm Sài Gòn ban Lý Hóa. Còn Phi nhờ sự ‘‘hướng dẫn kềm kẹp’’ của bà chị nên đã là một học sinh giỏi của lớp Đệ Nhị.
Dòng đời lại chia hai, lại có màn chia tay, Hồng Thắm lên Sài Gòn học còn Phi thì ở lại. Trước khi hai người tạm biệt, nàng đã ân cần dặn dò:
- Bây giờ em ở lại một mình, không có chị dạy thêm, em phải hứa với chị là nếu nhớ thương chị thì luôn luôn chăm chỉ học hành cho giỏi nghe chưa? Phải ráng học giùm chị đó nha.
Phi buồn bã trả lời:
- Em hứa nhưng chị phải về thăm em thường nghe.
Nghe nhiều đàn chị kể là bài vở Đại Học Sư Phạm rất nhiều nên Hồng Thắm ngần ngừ trước yêu cầu này, nhưng nhìn bộ mặt thiết tha khẩn khoản của nó, nàng khẽ thở dài và gật đầu.
Những tháng ngày kế tiếp là cả chuỗi nhớ nhung đối với Phi. Nó thấy nhớ Hồng Thắm ơi là nhớ. Nhớ từ giọng nói tiếng cười, dáng đi suối tóc, nó còn nhớ cả những màu áo nàng thường mặc, nhất là mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng từ người nàng trên chiếc xích lô đêm nào. Nó cảm thầy cái nhớ nhung nầy còn đậm đà tha thiết hơn nỗi nhớ ngày xưa khi Hồng Thắm rời nhà qua Mỹ Tho học rất nhiều.Tuy nhiên nhớ lời căn dặn của nàng mà nó coi như là một mệnh lệnh tối thượng nên Phi cố gắng chăm chỉ học hành, lúc nào cũng đứng nhất nhì lớp. Nó cũng không quên kèm dạy Mai em nó cũng đã là nữ sinh Lê Ngọc Hân và chính những lúc bận rộn đó, nó thấy lòng bớt mênh mông xa vắng.
Riêng phần Hồng Thắm mặc dù rất đa đoan cho niên học mới, khi thì học ở lớp Đại Học Sư Phạm, khi phải thực tập bên Đại Học Khoa Học, cuối tuần lại lo giặt giũ sắp xếp phòng ốc ngăn nấp và cũng lại học thêm ở nhà vì bài vở quá nhiều. May mà Bác Hai Sâm gởi nàng trọ nhà Dì Tư Thuận em bác Sâm gái ở đường Trần Bình Trọng rất gần trường nên đỡ mất thì giờ nhiều cho việc nấu ăn đi đứng. Nhưng dù bận thế nào đi nữa thì thỉnh thoảng nàng vẫn cố thu xếp về Mỹ Tho để thăm Phi. Nàng rất mừng khi biết Phi nghe lời nàng chăm chỉ học hành. Nàng luôn khuyến khích cậu em phải cố gắng không ngừng cho tương lai đời mình. Những giây phút gặp lại thật ngắn ngủi phù du nhưng vô vàn quý báu đối với Phi. Chàng quấn quít bên Hồng Thắm, say sưa ngắm nhìn người chị rồi giữ chặt tay nàng như sợ hình hài trân quý đó tan loãng trong sương khói.
Ngày Hồng Thắm tốt nghiệp cũng là ngày Phi đậu Tú Tài 2 với hạng Bình. Đúng là chàng nhất định noi gương chị dấu yêu của mình ngay cả thứ hạng thi cử còn Hồng Thắm nhờ đậu ra trường hạng cao nên chọn nhiệm sở là trường Nữ Trung Học Lê Ngọc Hân Mỹ Tho. Và Phi trúng tuyển ngay vào Học Viện Quốc Gia Hành Chánh Sài Gòn.
Để tiện việc đi dạy của Hồng Thắm, Bác Hai Sâm mua cho nàng căn nhà trên đường ÔB. Nguyễn Trung Long, từ đó nàng chỉ đi bộ tới trường mười phút. Riêng Phi thì thời gian đầu hầu như tuần nào cũng về thăm Hồng Thắm nhưng bị nàng cằn nhằn bảo chàng phải tập trung thì giờ vào việc học hành nên chàng ta phải lơi bớt hai ba tuần mới về.
Sau cùng Phi cũng tốt nghiệp với thứ hạng cao nên được thuyên chuyển về Tòa Hành Chánh tỉnh Định Tường và được bổ nhiệm làm Phó Quận Trưởng Châu Thành mở đầu một trang tình sử thuộc loại “tình trong như đã mặt ngoài còn e” giữa Hồng Thắm và chàng.
Trong nhiệm vụ Phó Quận, Phi được cấp cho một căn nhà trong cư xá công chức đối diện Tòa Hành Chánh và lái công xa đi làm tới văn phòng Quận ở tận ngã ba Trung Lương nên có hơi xa, lối 5 km trên quốc lộ số 4. Về điểm này, Hồng Thắm cứ khuyên bảo chàng là buổi chiều cố về sớm, nàng âu yếm bảo Phi:
- Phi ơi! Nếu em thật sự thương chị thì mỗi chiều cho dù bận rộn thế nào thì em cũng phải ráng về sớm chớ đừng ở lại tối quá mà nguy hiểm lắm nhất là em sử dụng công xa. Đó là điều chị lo âu nhất. Nhớ cẩn thận giùm chị nghe em...
Phi thấy lòng bồi hồi xúc động trước mối quan tâm lo lắng của người chi yêu dấu kiều diễm cho nên dù nhiều việc thì trễ lắm là 5,6 giờ chiều, chàng đã vọt về Mỹ Tho cho Hồng Thắm yên tâm.
Hình ảnh chiếc bắc 10 cặp bến Mỹ Tho
Hồng Thắm thấy Phi ở một mình không ai lo cơm nước nên bảo chàng đến nhà nàng ăn cơm và từ đó tình cảm hai người thêm quấn quít mặn nồng. Thỉnh thoảng Phi đưa nàng đi chợ hoặc ăn nhà hàng cử chỉ ra chiều săn đón thân mật đến độ có mấy người quen sơ với chàng trông thấy vội đến vồn vả chào hỏi “Chào ông Phó bà Phó”.
Còn mấy cô nữ sinh lớp Đệ Nhị Lê Ngọc Hân, học trò Hồng Thắm còn tinh nghịch hơn dám chận đường “hai chị em” nói:
- Trời! Thầy Cô đẹp đôi quá!
Làm nàng mắc cỡ chín người, khổ một nỗi là Phi tỉnh bơ, chẳng những không chịu đính chánh giùm nàng mà lại cười cười sung sướng (ngu sao đính chánh vì đó là một hiểu lầm rất đáng yêu phải không các bạn?) mà còn vui vẻ:
- Cám ơn anh - Cám ơn chị - Cám ơn mấy em...
Ngay sau đó thì Hồng Thắm cằn nhằn Phi:
- Mấy người đó nói bậy vậy mà hổng chịu đính chánh giùm cho người ta còn đứng đó mà cười nữa. Bộ tưởng hay lắm hả?
Phi trêu Hồng Thắm:
- Họ nói bậy nhưng là cái nói bậy dễ thương quá nên Phi không đành lòng sửa họ. Hơn nữa trước sau gì thì chị cũng sẽ là bà Phó thí đính chánh chi cho mắc công.
Hồng Thắm véo Phi đích đáng:
- Ghét mặt! Hổng thèm nóí chuyện nữa đâu.
Ông bà mình thường bảo là trai gái mà nói trỏng không với nhau thì chắc chắn phải có chuyện. Chuyện nầy chỉ có mùng mền chiếu gối nó biết mà thôi.
Vào những ngày nghỉ cuối tuần, Phi đóng đô thường trực tại nhà Hồng Thắm mà chàng ngang nhiên xem như đã là vợ chàng để được dịp tự̣ do gần gũi tâm tình và để “giữ” nàng.
Vì Hồng Thắm thuộc loại mỹ nhân của trường nên có nhiều giáo sư đồng nghiệp đến thăm nàng để rắp ranh bắn sẻ và lẽ dĩ nhiên vì phép lịch sự nên Hồng Thắm phải tiếp họ đàng hoàng. Điều này làm Phi khó chịu vô cùng, tim chàng se lại trong ghen tức. Và chàng đã phản ứng quyết liệt bằng cách nói năng cộc cằn thô lỗ với các giáo sư đồng nghiệp với nàng định trồng cây si người mình yêu. Thấy thái độ quá đổi “hình sự” của chàng nên lần lượt mấy cây si đều lạnh cẳng rút lui có trật tự. Hồng Thắm thực sự cũng đã thấy phiền toái và cũng không muốn người mình bắt đầu “thương thương” phải ghen tuông nên không màn gì đến chuyện ra đi không trở lại của những nam đồng nghiệp, nhưng thấy thái độ quá đáng của Phi, nàng phát bực mình:
- Em làm cái gì hung hăng dữ vậy? Có ai làm gì chị đâu.
Phi trả lời trong nỗi xúc động nghẹn ngào:
- Nhưng em không muốn thấy ai dòm ngó chọc ghẹo chị hết.
Hồng Thắm tiếp tục cự nự:
- Chưa là gì của người ta hết mà ghen tuông quá vậy thì nữa sau ai mà chịu nổi. Bộ tính cấm không cho tui giao thiệp với ai hay sao? Con người gì mà độc đoán quá vậy?
Từ đó, Hồng Thắm cố giữ gìn, hạn chế tối đa quen biết với bất cứ đàn ông nào mà nếu buộc phải nói chuyện vì xã giao thì nàng phải giữ thái độ thật khép kín vì nàng quá sợ cái tật ‘‘ghen” dữ dằn của cậu em.
Một hôm, Phi tới thăm Hồng Thắm thì trông thấy nàng đang tiếp một thanh niên dáng dấp trí thức mà qua sự giới thiệu, chàng được biết đó là Vũ tốt nghiệp Cao Học Kinh Tế Paris và hiện là Giám Đốc một Ngân Hàng lớn ở Sài Gòn. Cái anh chàng Vũ sau khi Hồng Thắm giới thiệu hai người xong đã chìa bàn tay thô kệch như nải chuối xiêm về phía Phi và tươi cười như đã quen nhau từ muôn kiếp nào:
- À! Chào anh Phi. Tôi thường nghe Hồng Thắm nhắc đến anh hoài. Mãi đến nay mới gặp. Xin hân hạnh được làm quen với anh.
Phi hậm hực nghe hắn ta ca bài cải lương dở ẹc nhưng cũng ráng giơ tay cầm nải chuối ẩm ướt vừa trả lời giọng nhát gừng:
- Không dám đâu.
Xóm Chùa Chà (Trịnh Hoài Đức) Mỹ Tho – Nơi tác giả sinh ra và lớn lên
Rồi chàng cố lục lạo trí nhớ xem trước đây có nghe Hồng Thắm nói gì về anh chàng này không? Đúng là Hồng Thắm không nhắc gì đến Vũ cả. Như vậy thì nàng cũng đâu có quởn mà nói với nó về mình mà sao có cái chuyện ‘‘Hồng Thắm nhắc tới anh hoài’’. À! thì ra thằng này xạo rồi. Chắc là nó muốn phủ đầu mình đây mà. Đã vậy nó còn cố gắng nhấn mạnh những chữ “thường nghe” và “hoài” hàm ý là nó liên lạc với nàng thường lắm vậy. Nghĩ tới đây, Phi thấy nổi sùng lên, và bắt đầu ăn nói giọng “dùi đục chấm mắm nêm” với ngài Giám Đốc.
Hồng Thắm thấy thái độ phi ngoại giao và gương mặt “hình sự đầy xã hội đen” của Phi nên nàng cố giả lả để làm dịu bớt không khí căng thẳng của ‘‘phiên họp’’ ba bên.
Nhưng sau một hồi nói chuyện, Phi nóng gà quá nên đã sỗ sàng bảo thẳng với Vũ:
- Tôi nghĩ chắc anh rất có cảm tình với Hồng Thắm của tôi nhưng tôi xin nói một sự thực có thể làm anh không vui, đó là Hồng Thắm đã có người yêu rồi.
Vũ thoáng tái mặt nhìn Hồng Thắm như chờ đợi câu trả lời. Tới nước nầy thì Hồng Thắm phải quyết định cho xong chuyện, nàng nhẹ liếc Phi rồi khẽ nói:
- Phải đó anh Vũ! Em đã có người yêu rồi. Xin lỗi anh.
Chuyến xe lửa đầu tiên tuyến Sài Gòn - Mỹ Tho
Nghe đến đây, Vũ đau đớn thẫn thờ vụt chạy ra khỏi nhà quên cả chào từ giã Hồng Thắm. Ngay sau đó, Hồng Thắm bực mình cằn nhằn Phi:
- Làm gì mà mặt mày hầm hầm vậy. Ra đi làm rồi, đường đường cũng ông Phó như người ta mà sao em vẫn chứng nào tật nấy. Ông Vũ đổ đường từ Sài Gòn xuống đây để thăm chị đàng hoàng chớ có gì khiếm nhã đâu mà em bất lịch sự như vậy làm chị xấu hổ quá. Vả lại chị đã có tình ý gì với anh ta đâu nà.
Phi sừng sộ lại và đổi giọng xưng “tôi” với nàng:
- Tôi không từ nan bất cứ hành động nào để không cho ai tới gần chị.
Và trong phút ghen tương nóng nảy, Phi lắc mạnh vai Hồng Thắm thét lớn lên:
- Nếu cần tui uýnh chết mẹ hết. Chị có hiểu chưa hả?
Hồng Thắm hoảng hồn bật khóc nức nở:
- Trời ơi! Sao tui khổ thế nầy. Tui có làm gì nên tội mà la mắng nạt nộ tui dữ vậy. Tui đâu có hư thân mất nết gì mà hung hăng với tui. Ăn hiếp tui cũng vừa vừa thôi chớ. Nè! Nè! Giết tui chết đi cho vừa bụng mấy người...
Bấy giờ Phi mới giựt mình vì thái độ côn đồ của chàng nên quýnh quáng chạy tới ôm Hồng Thắm xoa dịu năn nỉ nàng:
Chị Hồng Thắm ơi! Em lạy van chị tha lỗi cho em lỡ nóng giận. Nếu chị muốn em chết để tạ lỗi thì em cũng sẵn sàng.
Bến đò ngang (Đầu Vàm)
Nói xong chàng rút cây Browning 9mm đưa lên màng tang chuẩn bị bóp cò làm Hồng Thắm kinh hoàng vội chạy tới giựt cây súng trên tay Phi khóc ngất lên:
- Trước khi tự sát, Phi bắn chị chết trước đi chớ Phi chết rồi thì chị làm sao mà sống được.
Thế là trong giây phút biến động cận kề biên giới tử sinh, mọi nỗi lòng sâu kín của cả hai đã tự động phơi bày ra hết.
Trong thời gian hoàn hồn trở lại, Hồng Thắm ôn ồn phân giải:
- Phi hãy nhớ kỹ lại xem chị có hành động gì lả lơi lăng loàn hư thân mất nết, đụng ai quơ nấy đâu mà em ghen quá vậy.
Phi dịu giọng lại:
- Từ lâu em xem như chị là của em nên không muốn ai ngắm nghé chị cả.
Nàng cười cười:
- Thì lúc nào chị cũng là của em chớ có mất màu đi đâu. Làm gì mà ghen dễ sợ vậy. Bộ em không tin chị sao? Đừng quên hai đứa mình có chung cả một khung trời kỷ niệm thơ mộng êm đềm với nhau. Có chồng ghen như em thì chị chạy dài luôn. Dữ dằn như vậy chắc tui khổ cả đời quá.
Phi ấp úng:
- Ừ! Em ghen đó. Em không muốn ai chiêm ngưỡng sắc đẹp của chị trừ em ra thôi.
Hồng Thắm đưa tay bẹo má chàng:
- Thôi! Tui nghe rồi đó ông Phó. Thiệt là chị sợ em luôn đó. Ghen gì mà dữ thần vậy. Ai mà chịu cho nổi. May mà chị hoàn toàn trong trắng đó.
Bất thình lình, Phi choàng tay ôm chầm lấy Hồng Thắm và đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào. Tuy bất ngờ, nhưng nàng vẫn kịp phản ứng theo bản năng đẩy chàng ra vừa nói:
- Mới ghen với người ta mà bây giờ đã ôm hôn rồi. Rõ xấu mặt.
Mà nói ngay ra, cái thân liễu yếu đào tơ của nàng làm sao mà xô nổi một Phi to lớn và sung mãn, sự chống cự của nàng mới đầu là thiệt sự rồi từ từ trở thành miễn cưỡng xong yếu dần đi và sau cùng nàng lả người trong vòng tay Phi và cũng ôm chặt lấy chàng trong ngây ngất đê mê. Thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng nàng rên khe khẽ “Phi! ngộp chị” .
Sau phút giây say sưa tuyệt vời, hai người buông nhau ra cùng nhìn nhau bẽn lẽn. Hồng Thắm thẹn thùng xỉ vào trán Phi:
- Em quỉ quái lắm nghe! Nhỏ tuổi mà lớn con mắt vậy. Đáng em người ta mà dám yêu. Yêu mà sao cứ kêu bằng chị hoài vậy?
Phi lại nhào tới ôm hôn nàng tiếp và nói:
- Chứ Thắm đẹp như vầy ai mà chịu nổi. Còn thay đổi cách xưng hô thì thì từ nha.
Sau đó lại nghe tiếng Hồng Thắm ú ớ:
- Làm ngộp người ta nữa rồi nè. Bắt đền bi giờ.
Khu Chợ Mỹ Tho
Chi thời gian ngắn thì giáo sư Hồng Thắm và ông phó Phi bàn tính chuyện tương lai đôi lứa. Vào một sáng Chúa Nhật, hai người cùng về Rạch Miễu và mời Dì Tư Y qua nhà Hồng Thắm để “hai trẻ” thưa trình chuyện tình của mình và xin cha mẹ hai bên tác hợp cho. Nghe sắp nhỏ ấp a ấp úng xong, bác Hai Sâm cười lớn nói:
- Ngay từ xưa, thấy hai đứa bây đá bóng nhau là tao biết tụi bây chịu đèn rồi. Tao từng tuổi nầy rồi làm sao tụi bây qua mặt tao được.Thôi thì chỗ chòm xóm láng giềng hiểu biết thân tình nhau thì cũng tốt, vả lại ông bà mình khi đặt để chuyện hôn nhân cho con cháu cũng thường nói rằng “nhất gái lớn hai, nhì trai lớn một”. Con Thắm lớn hơn thằng Phi hai tuổi vậy là đúng sách ông bà mình dạy. Cho nên vợ chồng tui bằng lòng rồi đó, không biết ý chị Tư thì sao?
Dì Tư Y vui vẻ đáp lời:
- Có con dâu đẹp gái giỏi dang như con Thắm thì tui mừng còn hơn trúng số nữa đó anh chị Hai à! Bây giờ, tui mong sao sớm có đứa cháu nội đích tôn ẵm bồng đây nè. Được hôn con dâu Hồng Thắm của Má?
Phi đứng kế bên vụt lên tiếng:
- Dư sức qua cầu. Má muốn mấy đứa là có mấy đứa.
Ai nấy đều cười rộ lên tán thưởng chỉ có Hồng Thắm mắc cỡ nên … lén véo Phi một cái đau thấu trời xanh còn kèm theo câu “Em hổng có giỡn đâu nha”. (Ai mà ngờ Hồng Thắm đổi cách xưng hô ngang xương). Còn Phi chắc thuộc loại mình đồng xương sắt hay sao nên chẳng những không thấy đau mà lại còn tươi cười trong nỗi hân hoan hạnh phúc.
Nhà Lồng Chợ Mỹ Tho
Hai tháng sau, một đám cưới được cử hành trang trọng giữa cô dâu Dương Thị Hồng Thắm, Giáo Sư Đệ Nhị Cấp trường Nữ Trung Học Lê Ngọc Hân Mỹ Tho và chú rể Đào Công Phi, Phó Quận Trưởng Quận Châu Thành tỉnh Định Tường. Trong buổi lễ rước dâu ban sáng, Hồng Thắm chỉ bước qua cây cầu dừa là tới nhà Phi, cây cầu ngày xưa nàng qua lại hà rầm mà bây giờ sao nàng thấy run run xúc động quá. (Có gì mà lạ đâu cô Hồng Thắm ơi! ngày xưa cô từng qua lại cây cầu dừa này nhưng chỉ qua chơi với thằng em Phi của cô còn ngày nay cô cũng bước qua cây cầu nhưng là để bước vào nhà chồng đó cô à!). Thêm vào đó, đám con nít lối xóm chen nhau đứng hai bên bờ mương liên tục vỗ tay la lớn: ‘‘Dâu chua! Dâu ngọt’’ làm nàng ngượng đỏ mặt trong khi Phi đứng trong nhà nhìn ra cười chúm chím khoan khoái.
Buổi tối, tiệc cưới được tổ chức trọng thể tại nhà hàng Cửu Long ngay Vườn Hoa Lạc Hồng. Ngồi chung nhau trên bàn danh dự, Bác Hai Sâm vui vẻ nói với Dì Tư Y:
- Chị Tư à! Sắp nhỏ thiệt giỏi đó nha. Nó áp dụng đúng theo ca dao ông bà mình nói là ‘‘Ta về ta tắm ao ta - Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn’’
Dì Tư Y cười đáp lại:
- Cũng nhờ vậy mà anh chị với tui từ nay ngoài tình chòm xóm ra còn có thêm cái tình sui gia nữa.
Đêm tân hôn, sau khi từ tiệc cưới trở về, Phi còn đang lui cui... đóng cửa thì có tiếng Hồng Thắm ngọt ngào vọng từ trong buồng ngủ gọi chồng:
- Anh ơi! Vô đây em nói này nghe nè.
Cái tiếng ơi nàng kéo nghe dài sọc rất là nũng nịu âu yếm làm Phi muốn quýnh quáng bủn rủn cả tay chân thiếu điều muốn quăng luôn cây song hồng gài cửa mà chạy nước rút vô buồng... để ôm siết cô dâu.
Một lúc sau đó, lại cũng nghe tiếng Hồng Thắm đỏng đảnh:
-Từ từ đi anh! Làm gì mà như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Em còn đây chứ có biến mất đâu nà………
Rồi cũng giọng Hồng Thắm nũng nịu “Nhẹ nhẹ chút anh. Đau em quá”
Mấy ngày sau đó, hai vợ chồng Phi - Thắm làm lễ phản bái thật hi hữu là cả hai chỉ bước qua có cái cầu dừa là về tới nhà của cô dâu mới. Thừa lúc ông bà nhạc bận rộn tiệc đãi New-Wed Couple về nhà vợ, Phi lòng ngập tràn hạnh phúc vừa ôm Thắm vừa nói đùa:
- Em biết không trong bữa tiệc cưới tụi mình, Ba có nói là em với anh áp dụng đúng ca dao ‘‘Ta về ta tắm ao ta - Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn’’. Nhưng thực ra cái ao nhà mà anh đang ngụp lặn đâu có đục đâu, nó trong veo và xanh biếc làm anh cứ muốn tắm trong đó hoài hà em ơi!
Hồng Thắm mắc cỡ nguýt chồng:
- Anh chỉ giỏi tài nói bậy không hà.
Phi mỉm cười:
- Cũng nhờ nói bậy nên anh mới có được người vợ tuyệt vời như em nè.
Rồi chàng từ từ cúi xuống tìm đôi môi chín mộng của Hồng Thắm và hai người quấn chặt lấy nhau trong nụ hôn dài mê ly bất tận./.
Nguyên Trần-Toronto
‘‘Tình Chị Em’’
Tôi nhớ một câu chuyện đã lâu
Tình yêu chớm nở phút ban đầu
Yêu nàng tuy đã kêu bằng chị
Mơ ước tôi nàng nên rể dâu
Ngày đó một chiều xưa rất xưa
Mỹ Tho mờ mịt dưới cơn mưa
Tôi cùng ai đó ngồi san sát
Trong xích lô hồn nghe ngẩn ngơ
Thoang thoảng mùi hương gây ngất ngây
Tóc mây gói trọn cơn mê nầy
Thịt da sưởi ấm cho da thịt
Tôi uống men tình cho tới say
Tôi muốn đánh liều hôn nét môi
Đã làm xao xuyến dạ bồi hồi
Và ôm chặt lấy người mơ đó
Chẳng biết vì sao tôi lại thôi
Có phải vì hai tiếng chị em
Mà tôi e lỡ mộng êm đềm
Hay là tôi sợ nàng từ chối
Rồi để cho tình đau khổ thêm
Chiếc xích lô run rẩy dưới đường
Như tôi run rẩy trước người thương
Mỗi lần thân thể kề thân thể
Là lúc hồn tôi thêm vấn vương
Có phải yêu nàng lầm lỡ không?
Sao tôi giấu kín ở trong lòng
Tương tư đưa lối vào tình sử
Và để hồn tôi ngập nhớ mong
Hỡi người chị “lỡ” của em ơi
Em đã yêu thương chị mất rồi
Ai bảo Trời sinh chị đẹp quá
Tình em muôn thuở chẳng hề vơi.
Nguyên Trần
Cảm đề truyện “Ao Nhà Vẫn Hơn”