Nhìn vẻ phớt đời bên ngoài của em
Ai cũng nghĩ một con người lãng đãng
Dáng điệu đàng ,thêm nụ cười sáng láng
Đâu ngờ rằng mềm nhũn trái tim xưa?
Chỉ anh biết những lần đội trời mưa
Em lại nhớ quắt quay tình của mẹ
Thèm căn nhà nơi kia là cội rễ
Với lời ru ngọt lịm câu thơ Kiều…
Anh cũng biết em chỉ có tình yêu
Nơi vĩnh cữu là trái tim của Mẹ
Khi vấp ngã chính là nơi có thể
Để quay về rơi lệ với ơn cha!
Hiểu điều này… bao năm sống xa nhà
Anh tự dỗ mình bằng câu nhẫn nhịn
Bởi mất mẹ từ thuở mới mười ba
Nên khao khát Mẹ…”Biển hồ lai láng…
Quê cũ nớ thì xa như chạng vạng
Đâu mơ chi hạnh phúc thuở quay về?
Anh mừng cho em vẫn còn rau đắng
Bên hiên nhà cùng mẹ hái vân vi…
Em hái mùa xuân như hái cổ thi
Khi ném hết bao muộn phiền dâu bể
Chỉ còn anh… nơi bến bờ thất thế
Đợi vầng trăng hun hút mắt sao khuya…
Đừng Buồn Nhé...
Đừng buồn với vần thơ đang chảy ngược
Nhuộm đắng hồn bằng kỷ niệm thủa mười ba
Bởi thế gian đâu chỉ bướm và hoa
Cánh cò bên tao nôi thoắt thành mơ ước!
Những sẻ chia là cơn mưa lướt thướt
Tim thi nhân khơi giọt mặn tâm tình
Ơi Kiều Nương, ơi Từ Hải, Thúc Sinh...
Giọng ru hời không âm vang mà thánh thót...
Đừng buồn nhé, rượu khuya tràn buốt ruột
Nơi em về trái đất có mùi hương
Khi bao dung như vầng nguyệt thật tròn
Ấy là lúc bài tình ca bất diệt!
Biển hồ lai láng trong dáng anh hiển hiện
Bàn chân Mẹ và màu mắt của Cha
Quê xưa chạng vạng... mãi mãi là nhà
Từ ấu thơ trôi thành giòng hiện tại
Mừng cho em, thơ thở dài, có phải...
Không thể quên vết rạn vỡ đầu đời?
Đừng buồn nhé, nỗi buồn sẻ làm đôi
Là niềm vui nhân lên môi hé mở
Nào cùng hái màu xuân bên cửa sổ
Trang cổ thi thành thục áng mây hiền
Bến bờ nào neo lại bóng thuyền quyên
Khua thất thế vỡ tan, chìm đáy mắt!
Tương Giang