Gió tháng Tư về trời lành lạnh
Chắc các vết thương lại râm đau
Chừng như dấu cắt còn âm ỉ
Mùa về rưng rức nỗi Xưa/Sau
Tháng Tư nghe trùng trùng bão động
Người đi tìm sống giữa biển Đông
Những bàn tay mỏi mòn vẫy gọi
Tuyệt vọng buông đời giữa cuồng phong
Tháng Tư giẫm lên nhau mà chạy
Biển người hối hả ngược trời Nam
Tiếng đạn tiếng bom gào tiếng khóc
Hỗn mang địa ngục giữa trần gian
Tháng Tư lòng mừng ngưng tiếng súng
Sao lệnh tan hàng nghe rát tim
Tiếng ngựa rã bầy kêu thống thiết
Động hồn sông núi dội rừng thiêng
Tháng Tư ngọn cờ buồn kéo xuống
Tức tưởi thở hơi cuối đời nhau
Tiếng súng giữ thành buông tiễn biệt
Một dải giang sơn nhuộm đẫm màu
Bóng ngả nghẹn lòng rời yên ngựa
Lặng đếm đời mình giữa rừng sâu
Để lại những đôi vai gầy guộc
Gánh đời. Tay vuốt giọt mưa mau
Tháng Tư ngậm nghe niềm tủi nhục
Vận nước ai bày đến trắng tay
Hấp hối Sài Gòn giờ bức tử
Vết đen lịch sử thuở nào phai
Lúc mảnh cơ đồ liền một dải
Là khi muôn ngã rẽ dòng trôi
Khóc con lên núi con xuống biển
Lệ Mẹ Âu Cơ chảy đến giờ
Tháng Tư tưởng niệm niềm đau lớn
Thăm những linh hồn chưa ngủ yên
Thắp nén hương lòng dâng sông núi
Thấy lá cờ đau vẫy hồn thiêng.
Vương Hồng Ngọc