*tặng Cái Trọng Ty
Nước lên, trời thổ mật vàng
Nửa lan mây núi
nửa tràn bãi sông
Nước lên kéo mặt trời gần
Khanh vàng lai láng
một giòng vàng khanh
Nước lên, quân lội qua sông
Đầu thì đội súng, mình trần, tay bơi
Khúc sông vang tiếng nói cười
Hồn thanh niên bỗng một thời ấu thơ
Nước lên, đêm sắp màn buông
Qua sông, những bóng âm thầm qua sông
Không đò dọc, không đò ngang
Chỉ có chăng là hình nhân lờ mờ
Với đầu đội chiếc ba lô
Với poncho làm chiếc bè chiếc phao
Súng nòng chĩa mũi lên cao
Thương cho ông Thượng Sĩ Nùng thoát y
Nước lên, ngày đã tàn rồi
Mặt trời đã ngủ sau đồi Kỳ Sơn
Chỉ có ta là dẫn con
Qua sông tìm mấy mả mồ viếng thăm
Nước lên, bờ tả đã mờ
Chỉ còn bờ hữu nắng vàng níu chân
Nước lên trời cũng tối dần
Quân qua bỏ lại một giòng quạnh hiu.
Trần Hoài Thư