nó đã mất rồi
thành phố đó
tám. không
lâu hơn bất kỳ ai đã mong đợi
mà vẫn còn quá ngắn
hy vọng nát, những mảnh vỡ
nhọn
tôi cố gắng nhặt chúng bằng bàn tay vụng về của mình
Mariupol
không phải Sài gòn
mà trái tim tôi nặng trĩu
có bất công không
tôi và trái tim
đã chồng bốn mươi bảy năm của nỗi đau trường kỳ lên vai Mariupol
buồn
làm thế nào để tôi biểu lộ cảm xúc của mình
một cách nhân văn hơn
-ngay cả một con chó cũng biết buồn-
tôi không thể cắt và phơi tim mình cho anh thấy
dù tôi có thể làm điều đó, anh cũng không thể xem được nỗi buồn nếu không có con mắt Việt Nam
kc Nguyễn
Minh họa: Duy Thanh
Eighty days
So it has fallen
the city
eight. zero
longer than anyone had expected
and still too short
broken pieces of my dashed hope
sharp
I’m trying to pick them up with my clumsy hands
Mariupol
not Saigon
and my heart is still heavy
was it unfair
me and my heart
to have stacked forty seven years of a chronic pain on its shoulders
sad
how do I express my feeling more humanely
-even a dog feels sad-
I can’t cut open my heart
Even if I could, you wouldn’t be able to see the sorrow without a Vietnamese eye
kc Nguyễn