Thất tán tình lơ mơ lộng ngữ
Mưa tháng Năm quày quả quay về
Đất trời đó không còn linh nữa
Hồn ậm ừ vuột khỏi cơn mê
Hồn quay lưng khôn cùng ta níu
Tiếc người xưa tỏ rõ mặt người
Trăng quạnh quẽ như là mê ngủ
Ta mình ên ngất tạnh mù khơi
Hồn mười năm trở thành lưu lạc
Vô âm. thanh sắc. quá nao lòng
Mưa. mưa. mưa. động lòng tháng Bảy
Xa mặt người trở lại long đong
Em! em hỡi. Ta không câu nói
Mắt mù câm dấu chấm than buồn
Vuốt mặt khóc đá đeo nguyệt tận
Những hàm hồ một thuở long đong
Trí nhớ lạ. về bên cội phúc
Vô ngôn. hơn nói. cả trăm lần
Em trì hoãn một đời mê mệt
Riêng mình ta. ngôn ngữ lần khân
Thôi không nói. Im hơi lặng tiếng
Thất tình. là nghiệp kiếp. riêng chung.
Trần Yên Hòa