Người thức từng đêm theo vận nước,
lệ sông Gianh thấm ướt ngàn sao.
Tội những người đi xanh tóc mượt
kéo về chết thảm trắng chân hào.
lệ sông Gianh thấm ướt ngàn sao.
Tội những người đi xanh tóc mượt
kéo về chết thảm trắng chân hào.
Em có nghe rền theo thiên cổ
lời nguyền rủa động suốt thiên thu.
Em có nghe rì rào sóng vỗ
nợ tiền khiên kêu réo oán thù.
lời nguyền rủa động suốt thiên thu.
Em có nghe rì rào sóng vỗ
nợ tiền khiên kêu réo oán thù.
Người vác nát tan lầm lũi bước
chín tầng thảm họa bủa giăng giăng.
Người chết hai lần không thấy được
cõi dương gian sống giữa mộ phần.
chín tầng thảm họa bủa giăng giăng.
Người chết hai lần không thấy được
cõi dương gian sống giữa mộ phần.
Tôi thức trắng đêm sầu trắng mắt
ngó dòng sông nhỏ hệt chỉ tay.
Ai xắn lằn dao đau xé đất
để rần rần máu chảy đêm ngày.
ngó dòng sông nhỏ hệt chỉ tay.
Ai xắn lằn dao đau xé đất
để rần rần máu chảy đêm ngày.
Tôi đã khóc tin anh chết trẻ.
Cánh dù xưa giỡn gió chín tầng.
Anh nổ súng, trăm năm bỗng nhẹ
đất sững sờ, trời cũng bâng khuâng.
Cánh dù xưa giỡn gió chín tầng.
Anh nổ súng, trăm năm bỗng nhẹ
đất sững sờ, trời cũng bâng khuâng.
Tôi đã khóc đêm anh trốn trại
xác vắt hờ rào kẽm gai cao,
tay bấu víu mộng đời bất toại,
mắt nhớ người ấp lạnh hôm nào.
xác vắt hờ rào kẽm gai cao,
tay bấu víu mộng đời bất toại,
mắt nhớ người ấp lạnh hôm nào.
Tôi đã khóc tin em vượt biển
xác bập bềnh vùi lấp bãi hoang.
Em rồi tới cõi không hư huyễn.
Tự do thường đổi giá trái ngang.
xác bập bềnh vùi lấp bãi hoang.
Em rồi tới cõi không hư huyễn.
Tự do thường đổi giá trái ngang.
Ôi đảo khổ, người hung, biển dữ.
Mộng tan hoang hờn gió tha phương.
Ai cắm vội hàng bia kẻ chữ
sống lênh đênh, chết lỡ độ đường.
Mộng tan hoang hờn gió tha phương.
Ai cắm vội hàng bia kẻ chữ
sống lênh đênh, chết lỡ độ đường.
Tôi đã khóc khi thuyền cặp bến
hồn lao đao, rừng lảo đảo cao
ngó trùng trùng người ngơ ngác đến
ngó cờ vàng ba vết đỏ cào.
hồn lao đao, rừng lảo đảo cao
ngó trùng trùng người ngơ ngác đến
ngó cờ vàng ba vết đỏ cào.
Em có biết mùa đi rất lạ.
Tháng trọng xuân, lòng thấy lạnh tanh
tim thắc thỏm nỗi niềm khó tả.
Dường trong ta, thương phế không lành!
Tháng trọng xuân, lòng thấy lạnh tanh
tim thắc thỏm nỗi niềm khó tả.
Dường trong ta, thương phế không lành!
Ôi xứ sở muôn trùng, bỗng nhớ.
Những oán hờn trầm tích không tan.
Tôi đã sống tột cùng tan vỡ
chờ tin vui nhúm lại tro tàn.
Những oán hờn trầm tích không tan.
Tôi đã sống tột cùng tan vỡ
chờ tin vui nhúm lại tro tàn.
…………
Ôi … đất nước có còn vui kịp
Một đời tôi héo úa từng giờ!
Một đời tôi héo úa từng giờ!
Tranh Đinh Cường
Cao Vị Khanh
Nguồn: https://diendantheky.net/tho-thang-tu-nguyen-dinh-bon-cao-vi-khanh-hoang-xuan-son-mac-van-trang/