Nguyễn Thị Khánh Minh giới thiệu bốn nhà thơ nữ: Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh & Vũ Quỳnh Hương
Một cõi mênh mông các cảnh giới. Cũng là một chiếc kén bé nhỏ gói bí ẩn về giấc mơ một ngày kia sẽ tung ra muôn trùng tơ quấn quít hiện thực. Một khung cửa khép với chờ đợi, với cô lẻ số phận. Một bầu trời cao rộng với những đường bay mạnh mẽ hoan lạc của cánh chim tự do. Một mặt biển bị xao động bởi những con sóng ngầm làm ngạc nhiên thinh lặng của vực sâu. Là cánh cửa được mở tung bởi ngôn ngữ như những tiếng gõ dồn dập. Là bức tường bức phá bởi sức mạnh của ý tưởng. Là con đường hiểm hóc hay mượt cỏ, những bước chân vẫn đi tới đi tới.
Ở đó bạn nghe được khát vọng tìm hạnh phúc chân thực như trở về cội nguồn tâm sâu thẳm. Ở đó bạn sẽ thấy cảm xúc mình bung ra như sắc mầu của chiếc kính vạn hoa. Ở đó, những con chữ như nam châm hút cảm xúc người đọc. Ở đó, từ trường say đắm thơ mộng của Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh, Vũ Quỳnh Hương.
Đinh Thị Như Thúy

Người đàn bà không giấc ngủ
Người đàn bà trong tôi có giấc ngủ muộn phiền
bị cắt ra bởi ngàn lời đay nghiến
Đêm vẫn bình thản trôi
Đêm cuối cùng mùa hạ
Người đàn bà trong tôi
Có cái nhìn dửng dưng của đôi mắt đá
Ngày cứ bình thản qua
Chuỗi ngọc quí nằm sâu đáy nước
bị cắt ra bởi ngàn lời đay nghiến
Đêm vẫn bình thản trôi
Đêm cuối cùng mùa hạ
Người đàn bà trong tôi
Có cái nhìn dửng dưng của đôi mắt đá
Ngày cứ bình thản qua
Chuỗi ngọc quí nằm sâu đáy nước
Mỗi ban mai
Những ám ảnh của giấc mơ đêm đè nặng
Như chiếc đòn gánh trên vai thiếu phụ
chân đất đầu trần
Gánh đậu hủ qua cầu Bạch Hổ ban trưa
Hai tà áo gió cuốn về hai phía
Tôi cố dỗ dành người đàn bà
Bằng lời ca của hòn cuội trắng
Bằng những bông hoa dại ven đường
Bằng vũ điệu của bầy cá loi choi
búng lên từ mặt hồ sương sớm
Rằng yên rằng quên rằng nguôi
Dẫu giấc ngủ sẽ thôi không về nữa
Mỗi ban mai vẫn vàng rực mặt trời
Và, trở về tĩnh lặng
Anh lại choán đầy tâm trí em
Như giòng suối mùa mưa bị choán đầy bởi thác ngàn lũ núi
Ơi anh
Mặt trời hoang dã đến nao lòng
Như giòng suối mùa mưa bị choán đầy bởi thác ngàn lũ núi
Ơi anh
Mặt trời hoang dã đến nao lòng
Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng
Em cần tĩnh lặng
Để thu xếp những ý nghĩ ngổn ngang
Như người đi xa trở về
thu xếp đồ đạc trong căn nhà bừa bộn
Em cần tĩnh lặng
Để thu xếp những ý nghĩ ngổn ngang
Như người đi xa trở về
thu xếp đồ đạc trong căn nhà bừa bộn
Em ngắm nhìn những chùm quả xám nặng đung đưa
Và nhớ về màu hoa tím cũ
Và mái tóc em đang ngày một ngắn lại
Vì không đủ sức đợi chờ
Và cả vị trí khuất lấp ấy trong cuộc đời
Dường như cũng không có thực
Và anh
Và nhớ về màu hoa tím cũ
Và mái tóc em đang ngày một ngắn lại
Vì không đủ sức đợi chờ
Và cả vị trí khuất lấp ấy trong cuộc đời
Dường như cũng không có thực
Và anh
Dẫu đang ở rất gần
Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng
Em xin sự tĩnh lặng này
Để lẩn vào góc tối
Đắm mình trong nỗi sợ những ngày xa
Hãy lãng quên và cho em những ngày quên lãng
Em xin sự tĩnh lặng này
Để lẩn vào góc tối
Đắm mình trong nỗi sợ những ngày xa
– Đinh Thị Như Thúy
*
Phạm Thị Ngọc Liên

Đến đường hoa mười giờ lúc mười giờ
Run rẩy giữa mênh mông xanh rồi chết lặng
tan như hạt bụi nhỏ nhoi
phía sau là thành phố
Chợt nhớ đêm qua giấc mơ thổn thức nặng trĩu
chợt nhớ đuôi mắt nhăn nhiều hơn khi cười
chợt nhớ anh đã lâu không gặp
em đi tìm hoa như tìm một hạnh phúc bé xíu
để tựa vào
Giữa mênh mông xanh như tâm hồn người đàn bà đang yêu
bàn chân trần thảnh thơi rón rén
em hồng hào rồi đỏ thắm rồi vàng mơ rồi tím biếc
như hoa mười giờ rực rỡ nở hàng triệu đôi môi thoa son
vào lúc nắng trên cao tít tắp
hoa nở như thể tận hiến tình yêu tận hiến cuộc sống
dẫu có thể ngày mai mưa
Gặp hoa như gặp anh sau nhiều ngày xa vắng
trái tim một chút xôn xao một chút ngậm ngùi
anh biết không
vì sao hoa mười giờ chỉ nở lúc mười giờ
vì sao em đỏ thắm ngay cả lúc thiếu anh?
Dẫu có thể ngày mai mưa
dẫu thành phố khi em quay về vẫn ngập ngụa khẩu trang và nước sát khuẩn
dẫu anh ở đâu đó trong hàng người bị cách ly em không thể gặp
em cũng sẽ cười như hôm nay nở như hôm nay
dưới nắng
Đến đường hoa mười giờ lúc mười giờ
em giống như cánh hoa kia
mỗi ngày đều tận hiến...
(Tiền Giang, 18-8-2020)
Tự ca của những Eva cô quạnh
Em nằm trong danh sách của những người đàn bà
Không có đàn ông
Dầu vẫn có trái tim nóng hổi
(Trái tim thèm một điều tội lỗi
Được yêu và phản bội chính mình !)
Ôi những Eva đôi mắt quầng xanh
Đêm thao thức những nỗi buồn trong ngực
Những vết rạn đầu đời tấm tức
Như con chim che mặt trước cành cong
Khi tình yêu sủi bọt phía sau cùng
Lời tuyên hứa một mình
Đã nổi
Không có đàn ông
Dầu vẫn có trái tim nóng hổi
(Trái tim thèm một điều tội lỗi
Được yêu và phản bội chính mình !)
Ôi những Eva đôi mắt quầng xanh
Đêm thao thức những nỗi buồn trong ngực
Những vết rạn đầu đời tấm tức
Như con chim che mặt trước cành cong
Khi tình yêu sủi bọt phía sau cùng
Lời tuyên hứa một mình
Đã nổi
Những Eva bối rối
Trái tim khôn ngoan, khờ khạo, ngu đần
Bàng hoàng sau câu nói vĩ nhân
(Vĩ nhân đúng là vĩ nhân khi thốt thành lời nói)
Ôi trái tim em thèm một điều tội lỗi
Được yêu và phản bội chính mình
Trái tim khôn ngoan, khờ khạo, ngu đần
Bàng hoàng sau câu nói vĩ nhân
(Vĩ nhân đúng là vĩ nhân khi thốt thành lời nói)
Ôi trái tim em thèm một điều tội lỗi
Được yêu và phản bội chính mình
Liên đêm
…
Liên đêm
con bướm bay vào giấc ngủ
em tha thiết vẫy những mộng mị hoang đường
ngực góa phụ êm như nhung
phơi mở
con bướm bay vào giấc ngủ
em tha thiết vẫy những mộng mị hoang đường
ngực góa phụ êm như nhung
phơi mở
Khuôn mặt ai rất mờ
thêu dệt từng lời ngọt dịu
tự hỏi mình có thể yêu ai nữa không
những tình yêu cào xé
thêu dệt từng lời ngọt dịu
tự hỏi mình có thể yêu ai nữa không
những tình yêu cào xé
Hỡi anh
đôi môi ngàn đêm nứt nẻ
ngàn đêm mộng mị thức tỉnh
em đã hôn anh không kể ngậm ngùi
cùng niềm hoan lạc
ngày mai biết đi đâu về đâu
hun hút một hành lang mệt mỏi...
đôi môi ngàn đêm nứt nẻ
ngàn đêm mộng mị thức tỉnh
em đã hôn anh không kể ngậm ngùi
cùng niềm hoan lạc
ngày mai biết đi đâu về đâu
hun hút một hành lang mệt mỏi...
– Phạm Thị Ngọc Liên
*
Nguyễn Thùy Song Thanh

(Tranh của họa sĩ Nguyễn Văn Đô)
Cõi ước
Cơn mưa bão suốt một mùa người đã tan hoang
Nước về nguồn tịch mạc
Gió chìm cõi vô vi
Sấm sét chui sâu hang cực lặng
Người ta trả chàng vào lòng đất
Tôi thả theo một bông hoa đẹp nhất
Nụ hôn của Đất và Trời
Và một nắm đất
Nắm đất đã chảy máu thơ chàng thời chiến tranh
Vẫn chưa ngưng thời hòa bình
Và thả thêm sợi tóc run rẩy sinh linh
Từ mái đầu sương bứt xuống
Sẽ dẫn đường liêu trai
Vượt lũy âm dương
Đưa chàng về bên tôi
Và thả cuối cùng ngọn bút với trang giấy thinh không
Để chàng mở cửa niết bàn cực lạc
Mở cửa âm phủ lụy đọa nát tan
Mở cửa thiên đàng cõi sống vĩnh cửu hạnh phúc
Mở cửa trần gian phiêu hốt
Mở hết
Mở hết
Rao truyền sứ điệp chúng ta sẽ thuộc về nơi khác
Tất cả chỉ còn là một Cõi Yên Vui
Hằng hằng duy nhất
(3.2015)
Bông hồng và những chuyến xe buýt trên đưòng Bolsa
Trong dòng luân lưu đại động mạch
hồng cầu nhiễm sắc vàng, đen, nâu
những hạt trân châu
nhộn nhạo cùng sạn cát
xe cộ ùn ùn ngày trơ phiêu dạt
một băng ghế đìu hiu
một bông hồng âm u
làn tóc rối cỏ
lòng quạnh tàn xưa
Cô tài xế da đen vừa nhịp chân rầm rập
lên sàn xe vừa bẻ tay lái vừa ca
In that black heaven, we are…
cứ thế khắp phố phường
chúng ta trôi qua
Những con đường nằm nghe gian lao
những cây phượng tím khóc đời hư hao
mỗi trạm dừng thả một bước chân xiêu đổ
Cali giàu có và Cali tan vỡ.
Ơi xe, đừng dừng. Thôi cứ lăn
còn muốn nghe cô tài xế hát khúc ca đen
trân châu cùng sạn cát
khua rền cõi thiên đường
Chiều chưa đi chiều còn nấn ná
bông hồng cao quý ơi chớ vội tàn
e nước mắt không kịp với hồn ta khóc lả
Black heaven
– Nguyễn Thùy Song Thanh
Cali, 2006)
*
Vũ Quỳnh Hương

Đổi giờ
Bóng tối tràn lấp mặt trời
tôi vặn kim đồng hồ
tặng mình thêm một giờ mùa đông
một giờ một giờ đầy đặc bóng tối
buổi chiều năm giờ tan sở buồn như nửa khuya
hơi ấm hệ thống sưởi không ấm đủ ngoài vỉa phố
tôi vặn kim đồng hồ
tặng mình thêm một giờ mùa đông
một giờ một giờ đầy đặc bóng tối
buổi chiều năm giờ tan sở buồn như nửa khuya
hơi ấm hệ thống sưởi không ấm đủ ngoài vỉa phố
Tôi nâng niu trên tay chiếc bóng
một ngày tàn
thở ra khói
mùa đông không lãng mạn
mùa đông những ngày lễ vang động tiếng rộn ràng
dội ngược thành
những tiếng than
một ngày tàn
thở ra khói
mùa đông không lãng mạn
mùa đông những ngày lễ vang động tiếng rộn ràng
dội ngược thành
những tiếng than
Tôi vặn kim đồng hồ
xin thêm một giờ hạnh phúc
một giờ một giây một khoảnh khắc
tôi sống ngon lành như ăn uống
ngấu nghiến
xin thêm một giờ hạnh phúc
một giờ một giây một khoảnh khắc
tôi sống ngon lành như ăn uống
ngấu nghiến
Tôi vặn kim đồng hồ
nhận thêm một giờ sầu bi
một giờ một đời một thế kỷ
tôi sống nhọc nhằn thiếu dưỡng khí
tôi già tôi da mồi tóc bạc
tôi chết
nhận thêm một giờ sầu bi
một giờ một đời một thế kỷ
tôi sống nhọc nhằn thiếu dưỡng khí
tôi già tôi da mồi tóc bạc
tôi chết
Tôi vặn kim đồng hồ
thêm bớt trả giá kỳ kèo từng phút từng giờ
trái tim thoi thóp
thêm bớt trả giá kỳ kèo từng phút từng giờ
trái tim thoi thóp
Tôi tiếp tục vặn kim đồng hồ
tiếp tục thở
tiếp tục thở
Trăng ở Halfmoon Bay
Hãy tới hãy tới hãy tới Halfmoon Bay với anh
Ở một nơi trăng biếc gió xây thành
Đêm và mộng và anh cùng ước hẹn
Ở Halfmoon Bay màu trăng rất xanh
Hãy bước khẽ hãy ngồi đây với anh
Đêm nguyệt tận bầy chim bay không về
Em muốn thấy sao khuya làm hôn lễ
Nghiêng lòng xuống và ở đây với anh
Hãy nói nhỏ hãy nhìn sâu mắt anh
Đêm thở hơi em nồng nàn cỏ biếc
Đi đi với anh qua cửa trăm năm
Trăng đã rụng và môi em đã chín
Môi ngực ủ trầm hương em đến đây
Bờ cõi mộng đã đầy lên phương này
Lòng anh đã trải nguyệt tràn năm cửa
Đêm Halfmoon Bay và anh đã say
Trăng Halfmoon Bay làm em nhớ thương
Những bờ sông trải lụa tới thiên đường
Những lòng thuyền neo bến chờ thinh vắng
Áo lụa em vàng hơn xiêm áo trăng
Những con trăng ở đậu lúc xuân thì
Đợi em về ngủ mộng giữa đôi mi
Cửa thanh xuân khép nhẹ chờ trăng tới
Trăng mặn nồng cúi hôn niềm phân ly
Trăng Halfmoon Bay tình yêu xứ này
Thắp sương mù nhẹ mỏng tà váy bay
Phấn son thơm vây ảo lòng thiếu nữ
Buồn lặng ở bên trời không ai hay
Ở Halfmoon Bay mùa trăng đã xa
Lối em qua khói sóng đã phai nhòa
Áo em xưa lạnh nguyệt trong tà mộng
Đêm thở dài nghe sao khuya đổi ngôi
Đêm và mộng và anh ngoài cõi gió
Ở một nơi trăng khóc nuối tình duyên
Ở một nơi sầu trổ nhánh ưu phiền
Ở Halfmoon Bay em và trăng đã khóc.
– Vũ Quỳnh Hương
Nguyễn Thị Khánh Minh