Bài ca em rớt thành sương lạnh
Thấy rợn quanh đây những nấm mồ
Bài ca chưa dứt mây không tạnh
Thấy mền chiếu đắp mảnh xương khô
Sao em không hát bài ca xuân
Cho ta thơ ấu khoảng trời xanh
Trong chiếc vòng khuya mùa ấm lạnh
Thấy đời sướng khổ thật mong manh
Em về hát lại bài phương cũ
Tiếng hát bay sương vạc kêu buồn
Trong tiếng ru đêm ngàn gió hú
Mùa xuân thấp thỏm lại bồn chồn
Em hát đi bài ca mưa đổ
Góc se phùn phố chắc chào xuân
Tết lại về chất đầy năm tuổi
Ước gì mình bỏ lại gian truân
Bài ca sao xé lòng đêm nay
Giữa hồn trăng lặng mắt thêm cay
Mênh mông sương đó bao hư ảo
Ta thấy đâu rồi buổi mãn khai
Thời nào rồi cũng sẽ cũ
Tình đẹp rồi cũng sẽ phôi pha
Lời nào mang ta vào quá khứ
Trong ngập ngừng năm cũ đi qua
Hoa Nguyên