Từ khi đời cô độc
Tôi học cách làm thơ
Nhiều đêm mơ mời mọc
Ai đó đọc vu vơ
Lời thơ không óng ả
Nhưng là cả hồn tôi
Buông trôi thời nghiêng ngả
Quên đời đã phai phôi
Người ơi xin nhận lấy
Để thấy được lòng này
Trải đầy trên trang giấy
Nói mấy cũng thừa thôi
Tâm hồn người thi sĩ
Bền bỉ với chuyện tình
Một mình ngồi ngẫm nghĩ
Cũng chỉ là vần thơ
Tình thơ là muôn thuở
Vì ai ở ai về
Nên câu thề lầm lỡ
Bỡ ngỡ những ngàn sau
Từ khi đời cô độc
Tôi học cách làm thơ
Ngẩn ngơ chờ ai đọc
Nhưng người ngọc làm ngơ
Thế là mờ con chữ
Ngôn ngữ hết mơ màng
Ngỡ ngàng đời cô lữ
Nhưng vẫn giữ hồn thơ
Một mai người về lại
Có thương hại gã khờ
Xin giả vờ không ngại
Ngây dại đọc tình thơ.
Đỗ Hữu Tài
Monday May 20, 2013