(Thơ con viết để Mẹ đọc đây!)
Tháng Chạp mùa đông quê nhà lạnh
Mẹ ơi! Tuổi hạc ngóng con về!
Ở đây nắng hạ Úc trời nóng
Thương nhớ mẹ già! Thương nhớ quê!
Con gọi phôn về, mẹ vẫn khỏe
Nụ cười hiền độ lượng lời yêu
Mẹ ơi! Thương cháu con mẹ nhé
Chắt ngoại chào mừng cố ngoại yêu!
Sắp trăm tuổi thượng thọ mẹ ơi!
Thời đại… cháu con bốn phương trời
Đất nước, gia đình bao nghịch cảnh
Cây cao bóng cả… mẹ cười thôi!
Ơn Trời Phật độ! Mẹ minh mẫn!
Còn đọc thơ con, cháu chắt nghe
Mẹ ơi! Hoa cải về trời! Tiếc!
Còn lại răm buồn! Mẹ sắt se! (*)
Bởi con lang bạt đời thi sĩ
Trời bắt đi hoang thuở thiếu thời! (**)
Dẫu học hành, hai ba Đại Học
Đời con trớt quớt! Chỉ thơ thôi!
Mẹ yêu con, trách cơn khờ dại
“Chẳng lẽ tau đây phải chỉ đường!
Đời xảo trá! Tội con oan trái!
Ăn đi con! Chỉ có cơm thương!”
Rồi mẹ bảo ”Ở hiền gặp lành“
Mẹ cười cảm động cả trời xanh!
Mẹ ơi! Ôm mẹ mà con khóc
Chữ Hiếu đời con mộng chẳng thành!
Đêm qua nhớ mẹ ngắm trăng suông
Mường tượng trời quê mẹ lặng buồn!
Mẹ sống gửi nhờ… Ơn quê ngoại!
Mái nhà xưa… vàng lạnh khói hương!
Mẹ ơi! Mấy bữa nữa đông qua
Mừng tuổi mẹ vui cùng Tết Ta!
Xuân mới mai vàng reo hạc trắng
Con về sớm tối… mẹ con ta!
Con trai của mẹ
Trần Thoại Nguyên
(*): Em trai tôi làm quan chức lãnh đạo ngành GD ở quê nhà nên mẹ được êm ấm. Em đã về trời mấy năm nay.
(**): Năm 12 tuổi tôi đã bỏ nhà đi hoang vào Nam kiếm sống.