Nói những gì hỡi nàng gió hiu quạnh
Điểm tâm tôi miếng bánh thánh phục sinh
Nhai chầm chậm lưỡi răng nhằn bất hạnh
Bắt gặp em lệ giọt thật ngon lành
Cỏ lá xanh còn sương đêm thiếp ngủ
Hồn biếng lười nghe chim hót đầu ngày
Sợi tóc rối thả vương chiều nắng cũ
Vóc lụa mềm sao mát rượi bàn tay
Vỗ về nhé, vỗ về tôi, quá khứ
Con quạ khoang trên ngói xám ngậm ngùi
Tôi còn trẻ xin em đừng chiêu dụ
Chim gọi bầy guốc gõ rộn niềm vui
Buổi sáng cuối đông mịt mờ trí nhớ
Gọi tên em dốc vực thẳm mông lung
Biển xanh ngắt mấy tầm nhìn cổ độ
Ngón tay còn mặt nhẫn lạ vô cùng
Ngoài khuôn kính vẫn dạt dào sóng vỗ
Nhớ và quên, năm tháng đã mù sương
Bờ ngực mọn còn hồng tâm thất đỏ
Phiến da tình còn sót lại mùi hương
Lòng tự hỏi, sao đất trời thinh lặng
Thở cho sâu, buồng phổi vẫn chưa vơi
Cõi nào riêng, cất giấu giùm sợi nắng
Bởi ru thầm nên nhạt tím dáng môi
Buổi sáng đầu ngày những cơn gió bấc
Thầm thì bên tai lặng lẽ trái tim tôi
Hãy gượng đứng cho qua thời chật vật
Bếp lửa hồng chưa đủ ấm bờ vai
Tôi cũng định yêu em cho hết kiếp
Yêu long trời, yêu lở đất, khôn nguôi
Nhưng có lúc thấy mình đầy tội nghiệt
Tự nhiên yêu không tính toán lỗ lời
Đường Nam Bắc, có qua cầu nhân thế
Đôi mắt em, ôi mộng biếc hồn tôi
Con dốc hẹp bước qua thời bóng xế
Từ bên kia đá núi vẫn xanh trời
Buổi sáng mùa đông hay là mùa hạ
Mãi đi tìm màu áo tím xưa bay
Sợi tóc ngậm thả bờ môi băng giá
Giấc mơ hiền còn sót chút thơ ngây
Mênh mông lắm ghềnh thác nào mưa đổ
Phiêu bạt cùng trời đất cũ tịnh yên
Thắp giùm nhé ngọn nến màu sáp đỏ
Anh hợp hôn vào kỷ niệm đã riêng
Và em hiểu ở đằng sau mật ngữ
Là trái tim đập nhịp buổi sơ sinh
Vào cuộc vui, anh và em tham dự
Môi mật thơm còn đọng lại dáng quỳnh
Buổi sáng cũ tôi một mình cuối phố
Phiến gạch vuông còn sợi cỏ muộn phiền
Mây ẩm đục hoang vu lời lầm lỡ
Lá úa vàng rớt nhẹ xuống tình quên
Thân thế đó, đong đưa cùng ngọn gió
Mũi kim đồng hồ chỉ mãi chốn hư không
Đi về đâu, bảng đường còn xanh đỏ
Đã nhạt nhòa, mưa giọt xuống mặt sông
Vỗ về nhé, vỗ về tôi, giọng hát
Ru thầm thì, ru khe khẽ, hiền ngoan
Buổi sáng lạnh, những hạt mưa còn tạt
Về đâu đây, đêm đã tới ngỡ ngàng
Và, thành phố mùa đông còn bếp lửa
Sưởi trái tim bằng ngọn nến mắt nai
Tôi biếng nhác, nên vẫn đành lần lữa
Mùa Xuân về, trái tim đỏ cầm tay.
Tháng Mười Hai 1997
Nguyễn Mạnh Trinh