Người "Hát Ô" Già... Thăm Mộ Bạn
Người “Hát Ô” già… chiều nay thăm mộ bạn,
Trời nghĩa trang buồn… lối nhỏ nắng mong manh!
Lớp lớp mộ bia… chữ đề xa lạ,
Mỹ, Pháp, Nga, Tàu… có cả tên anh!
Đốt điếu thuốc thơm… mời linh hồn đó,
Hút cùng nhau… như thuở xuân xanh!
Nhớ buổi tòng quân… chúng mình bé nhỏ,
Súng nặng, thân gầy… khổ với giày đinh!
Đi đứng nghiêm trang… ngay hàng thẳng tắp,
Khi chạy, khi bò… bỏng rát đôi chân!
Tóc hớt ba phân… trông càng bé choắt,
Các bạn trêu cười… lính sữa còn măng!
Thế rồi cuộc chiến… thêm tàn khốc,
Rèn luyện tôi, anh… một dạn dày!
Chí trai hồ thỉ… tang bồng lắm,
Nợ nước nhiều phen… tưởng liệm thây!
Mà không… nghĩa vụ còn đeo đẳng,
Tình của quê hương… của quốc gia!
Gối súng đêm đêm… ngoài chiến trận,
Hai đứa buồn… thầm đếm ánh sao sa!
Cuộc chiến điêu tàn… dai dẳng quá,
Chúng mình hai đứa… lắm phong ba!
Biết bao nghịch lý… đời quân ngũ,
Cũng chẳng làm ta… nản chí ta!
Bởi biết trót sinh… thời loạn quốc,
Làm trai… phải trả nợ non sông!
Chính nghĩa về ta… ta dẫu chết,
Buồn chi thế sự… để đau lòng!
Thế rồi đất nước… tàn binh lửa,
Anh một phương trời… tôi một phương!
Hai đứa ngậm hờn… trong cải tạo,
Cùng chung nỗi khổ… với quê hương!
Mười sáu năm dài… trong nghiệp lính,
Tám năm tù tội… bộ xương khô!
Bỗng gặp lại nhau… trời Mỹ quốc,
Tay nắm bàn tay… đất Ngũ Hồ!
Hai tên lính sữa… ngày xưa ấy,
Giờ mái đầu xanh… muối trộn tiêu !
Khốn nỗi… muối nhiều, tiêu quá ít,
Khô cằn thân xác… tuổi thêm chiều!
Chưa sống bao lâu… đời tỵ nạn,
Anh chết vùi chôn… mảnh đất xa!
Bởi đạn trong người… xưa chiến trận,
Và, mấy ngọn đòn thù… nát thịt da!
Tra tấn dã man… loài quỷ đỏ,
Tôi còn chịu được… đến hôm nay!
Rồi cũng theo anh… mà đến đó,
Làm ma vong quốc… não nùng thay!
Thôi nhé… anh nằm yên nghỉ nhé,
Nếu bây giờ còn sống… chắc buồn hơn!
Bởi Ải Nam Quan… giờ không còn nữa,
Quân giặc bán rồi… liếm gót Bắc phương!
Ôi quốc nhục… làm sao gột rửa?
Dân lầm than… từng bữa đói cơm!
Kể làm sao hết tủi hờn,
Đời lưu vong… nhớ nước non thêm sầu!
Người “Hát Ô” già… gục đầu than với bạn,
Đời lưu vong… mồ mả cũng tha phương!
Dẫu đã biết... chết là về với đất,
Nhưng đất này… không phải đất quê hương!
Rồi người “Hát Ô” già… giã từ mộ bạn,
Bước chân run… vì lực bất tòng tâm!
Nhìn tít phương Nam… mây chiều bảng lảng,
Người “Hát Ô” già… ôm mối hận xa xăm!
Đất Ngũ Hồ, ngày Memorial 2002
Nhật Hồng Nguyễn Thanh Vân
Người "Hát Ô" Già
"Hát Ô" già thăm mộ
Trời nghĩa trang buồn tanh
Mộ bạn nằm hiu hắt
Lối cỏ nắng mong manh!
Đốt điếu thuốc thơm cũ
Thay hương khói vắng tanh
Nhớ năm xưa cùng hút
Lúc tuổi mình còn xanh!
Lính mới tò te..."phắt"!
Vào hàng, dập giày đinh
Chạy, nhảy, bò hỏa lực
Suốt đoạn đường chiến binh!
Cuộc chiến thêm tàn khốc
Lính mới đã dạn dày
Chí trai kiêu hùng lắm
Thoắt gặp đã chia tay!
Trên bốn vùng chiến thuật
Tình quê hương nước nhà
Gối súng đêm chiến trận
Thầm đếm ánh sao sa!
Trót sinh trai thời loạn
Phải trả nợ núi sông
Túy ngọa sa trường địa
Cũng chẳng chút nao lòng!
.....
Thế rồi... tàn binh lửa
Hai đứa trời một phương
Ngậm hờn trong cải tạo
Khổ cùng với quê hương!
Tám năm tù cải tạo
Còn lại bộ xương khô
Gặp nhau trời Mỹ Quốc
Mừng tủi đất Ngũ Hồ!
Hai chàng xưa lính trẻ
Giờ tóc đã muối tiêu
Gặp nhau bao cảm khái
Thân xác đã về chiều!
Lây lất đời tỵ nạn
Anh bỏ bạn... đi xa...
Mảnh đạn xưa hành hạ
Đòn thù nát thịt da!
Tôi cũng người đồng hội...
Chịu đựng đời nổi trôi
Sẽ theo anh sớm tối...
Làm ma vong quốc thôi!
Thôi nhé... Anh yên nghỉ
Nếu sống chắc buồn hơn
Nước non chừng sắp mất
Sống thêm tủi thêm hờn!
Gục đầu bên mộ bạn
Vùi thây ở tha phương
Dẫu biết đều là đất
Đâu rồi đất quê hương?!
Giã từ mộ bạn chân run
"Hát Ô" già bỗng nghe chùn bước chân
Trông vời trời nước mênh mông
Quê hương khuất bóng nghe lòng xót xa
Bao giờ về lại quê nhà!?!?...
Đỗ Chiêu Đức