User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 

Tôi tìm cái giếng rồi nói vọng vào chuyện không thể nói ám ảnh suốt đời ân tình đứt đoạn trói buộc khôn nguôi[1]

Hai Ha 1

Bây giờ, tôi không còn nhớ mặt bà nữa. Nếu có đi trên phố chạm mặt nhau tôi không chắc là tôi có thể nhận ra bà. Tôi gặp bà đúng hai lần. Bà có dáng cao, mảnh mai, dễ nhìn, dù không trang điểm. Không còn nhớ nét mặt bà nhưng tôi vẫn nhớ trường hợp chúng tôi gặp nhau. Và chính cái trường hợp ấy đã khiến tôi thầm xem bà như bạn.

Hôm ấy, đầu mùa hè khoảng hơn năm giờ chiều, giờ tôi đi làm về. Ở đây, mùa hè năm sáu giờ chiều vẫn còn nắng. Bướng, đứng giữa phòng khách ngó ra đường. Mặt nó căng thẳng, tôi dò hỏi.
– Có chuyện gì?
– Tóc Đỏ đang trên đường đến đây.
Tóc Đỏ và Bướng yêu nhau chừng hai năm. Hai năm tình lận đận, tụi nó cãi nhau, đòi bỏ nhau ba bốn lần. Gần đây có chuyện gì không biết hai đứa hục hặc dữ dội. Tôi hỏi thì Bướng gạt ngang “Con không muốn bàn chuyện này.”
– Mẹ tưởng con với nó đã nghỉ chơi rồi. Nó đến đây để làm gì?
– Chị của nó nói nó khóc um sùm, đòi chị nó chở đi đến đây để năn nỉ con. Nó đang say rượu. Chị nó không chịu chở thành ra nó đi bộ.
– Con gọi điện thoại cho bố mẹ nó biết đi. Kêu bố mẹ nó đến đón nó về. (Tôi cố giữ cho giọng từ tốn không hốt hoảng hay nạt nộ.)
– Gọi rồi. Bố nó không bắt điện thoại. Mẹ nó đi làm chưa về. Chị nó nói bao giờ mẹ nó về chị nó sẽ nói với mẹ nó. Bướng trả lời xẵng giọng, như muốn bảo “biết rồi, nói mãi.
*
Tóc Đỏ dành tôi ra khỏi tay Tóc Vàng lúc cả ba đứa chúng tôi ở cuối năm Senior[2]. Mẹ nói là lớp mười hai. Thật ra tóc nó không phải màu đỏ mà là màu nâu sậm. Buổi chiều trước khi đến giờ Prom (dạ tiệc trước khi tốt nghiệp Trung học), Tóc Đỏ nhuộm mái tóc nâu của nó thành màu đỏ. Nó biết mẹ nó sẽ nổi giận nhưng nó cứ muốn làm như thế để đánh dấu ngày nó trưởng thành. Tóc Đỏ có đôi mắt mơ màng, lông mi cong và rất dài, nó rất hay buồn và hay khóc. Tóc Đỏ và Tóc Vàng chơi thân với nhau dù tính tụi nó rất khác nhau. Tóc Vàng là con nhà giàu còn Tóc Đỏ là con nhà nghèo. Tôi biết Tóc Đỏ thích tôi, dù biết tôi và Tóc Vàng cặp bồ với nhau, vì nó hay nhìn tôi và cái nhìn của nó nhiều khi rất hỗn. Nó thích học ngành tâm lý học. Nó nói nó hiểu tâm lý con gái, và khi không có Tóc Vàng nó nói riêng với tôi. “Tớ cũng xứng đáng được yêu thương chẳng kém gì ai, mà sao chẳng ai yêu thương tớ.”
Trong một buổi chơi bóng chuyền, có đứa nào đó ném bóng một quả bóng khác vào đầu tôi rất mạnh làm tôi bất tỉnh. Tóc Vàng an ủi tôi rồi để chocolate lên bàn học của tôi. Tóc Vàng cao và gầy, tóc nó xoăn xõa trên trán trông rất nghệ sĩ. Tóc Vàng giỏi computer, có thể viết codes, sửa computer, còn biết đàn guitar nữa chứ. Tụi con gái chê Tóc Vàng geeky[3] nhưng tôi thích nó. Cuối năm Junior (lớp 11), Tóc Vàng đậu bằng lái xe và ngay lập tức mẹ nó tặng cho nó chiếc Honda màu bạc. Có xe, suốt mùa hè trước khi vào năm Senior tôi và Tóc Vàng gặp nhau. Mẹ không muốn tôi có bạn trai sớm, nói nầy nói kia, nhưng làm sao cấm tôi được. Suốt năm học Senior, tan học Tóc Vàng đưa tôi về nhà, tôi không phải đi xe buýt chật chội và bị tụi Mỹ trên xe bắt nạt. Bố Mẹ đều đi làm, tôi muốn làm gì thì làm miễn là đừng có dại mà khai ra.
Lâu rồi, trong lúc đưa tôi đi bác sĩ, Mẹ nói:
– Con đừng ngủ với con trai quá sớm, phải biết bảo vệ thân thể con để tránh bệnh tình dục hay có thai. Tốt hơn hết con chờ đến khi nào con gặp tình yêu đúng nghĩa hãy làm chuyện đó.
Tôi quay mặt ra bên ngoài cửa kính xe, để khỏi phải nói chuyện với mẹ. Mẹ chẳng biết gì cả, không hiểu tuổi trẻ, hở một cái là diễn thuyết hết cái này đến cái kia. Đứa nào khi tôi yêu tôi cũng thấy đó là tình yêu đúng nghĩa, tình yêu thật cả. Có ai yêu dối được bao giờ.
– Mẹ đừng nói với con chuyện birds and bees[4] có được không? Con đã học giáo huấn tình dục từ hồi năm freshman (lớp tám) rồi. Học trò trong lớp thực tập bằng cách đeo bao cao su vào trái chuối. Tóc Vàng nó theo đạo Thiên Chúa. Nó sẽ giữ trinh tiết cho đến khi nào nó chính thức lập gia đình.
Mặt Mẹ giãn ra, bớt lo lắng làm tôi cười thầm, thương hại mẹ. Mẹ dễ tin lắm. Tôi nói Bác sĩ viết toa để mẹ mua thuốc ngừa thai cho tôi. Tên thuốc là tên khoa học không phải hàng hiệu, tôi nói để điều hòa kinh nguyệt, tránh đau bụng, và trị mụn là mẹ không nghi ngờ gì cả. Chính vì tin tôi nên mẹ không tránh được vẻ kinh ngạc và kinh hoàng khi có một hôm mẹ về sớm và bắt gặp tôi đang hành sự với Tóc Vàng. Mẹ gõ cửa phòng tôi, ban đầu nhẹ tôi không nghe vì đang bận rên rỉ, khá mạnh. Mẹ gọi tôi và Tóc Vàng ra cho mẹ nói chuyện. Vì bị bắt quả tang nên Romeo của tôi không thể nhảy qua cửa sổ chuồn đi như thường lệ. Mẹ hỏi Tóc Vàng “Bướng bảo với tôi cậu sẽ giữ chữ trinh vì cậu theo đạo Công giáo mà.” Mẹ có vẻ ngơ ngác, một chút phẫn nộ và đau đớn nữa, nhưng chính cái vẻ chưng hửng của mẹ làm tôi phì cười. Và cái cười phì của tôi làm mẹ càng thêm giận dữ. Tôi nghĩ, mẹ tôi càng ghét tôi hơn. Tôi chẳng màng đến cơn giận của mẹ. Who cares?
*
Tôi không biết cách nói chuyện với con tôi. Nói tiếng Việt thì nó không hiểu trọn vẹn. Không hiểu nên không nghe lời. Còn nói tiếng Anh thì tôi ấp a ấp úng ba trật bốn vuột nên không thể thuyết phục nó. Người Mỹ đánh giá sự thông minh của một người qua cách sử dụng ngôn ngữ. Vì tôi nói tiếng Anh dở, con tôi nghĩ là tôi khờ, ngu nữa là đằng khác. Tôi mở miệng chưa kịp nói hết câu nó đã nhảy tót vào trong họng tôi mà ngồi. Chẳng những thế, khi hai mẹ con bắt đầu tâm tình, dĩ nhiên là bằng tiếng Anh, thì Bố nó gằn giọng nghiêm trang. “Nói tiếng Việt!” Thế là cả hai mẹ con cụt hứng bỏ đi chỗ khác. Nhưng nếu tôi và con Bướng có thể nói chuyện tay đôi bằng tiếng Anh hay tiếng Việt thì tôi sẽ nói gì với con tôi?
Con gái Mỹ không có cái khái niệm giữ gìn chữ trinh, trừ những cô thật là ngoan đạo. Các cô không hề nghĩ con trai dắt mình vào giường là lợi dụng mình, cũng không để dành cái ngàn vàng gọi là dâng hiến cho một người nào đó. Không biết, có oan hay không, khi đổ thừa phim ảnh Mỹ đã đầu độc trẻ con từ khi chúng mới mười ba mười bốn tuổi, bằng ý nghĩ phá trinh để đánh dấu ngày mình trưởng thành. Tình dục, được các cô bé dùng để chứng tỏ sức mê hoặc của thân hình son trẻ. Có được một chàng đẹp trai, chơi thể thao giỏi, thèm muốn thân xác mới lớn của các cô là một điều hãnh diện, một chiến công với đám con gái trang lứa. Tôi nhìn toa thuốc ngừa thai của Bướng, nghĩ thầm, “rầy mắng vô hiệu, hãy xem đây là điều may mắn vì nó biết lo ngừa thai!” Tụi nó làm tình ở đâu nếu không cho nó làm tình ở nhà? Không phải là chuyện đáng khen ngợi, nhưng nếu cấm nó ngủ với trai ở nhà mình thì nó sẽ ngủ ở nhà của thằng đó. Cha mẹ thằng đó bắt gặp sẽ mắng con mình và mắng cả mình không biết dạy con. Nếu tụi nó làm tình ngoài công viên, sau thùng rác, dưới mấy cái băng ghế của vận động trường thì sẽ bị cảnh sát bắt. Dù gì con mình cũng phải chịu tai tiếng xấu hổ hơn là tụi con trai. Tôi không biết khi chuyện ấy xảy ra, các bà mẹ Mỹ nghĩ thế nào, nhưng với các bà mẹ Việt thì cái xấu hổ nó tăng lên thành nỗi nhục nhã. Nhục với gia đình, tổ tiên, và cả văn hóa Việt. Người Mỹ họ sẽ nói, con gái Việt lố lăng như thế. Riêng tôi, con hư là nỗi đau ngấm ngầm, đau vì mình không biết dạy con. Con tôi cũng không thể nào tưởng tượng được chuyện yêu đương bồ bịch của nó lại là cái nhục cho tôi.
Nhiều người bảo, con gái khó dạy hơn con trai. Tôi không biết có thật như thế không và nếu có thì khó hơn như thế nào. Nuôi con gái nếu không sợ mất trinh thì chỉ sợ có thai. Sợ có thai thì đã có thuốc ngừa thai. Ở Mỹ thời bây giờ cho dù có thai cũng không phải là chuyện trời sập. Không phải như thời phong kiến ở Việt Nam có thai hoang thì bị đánh đập chết đi sống lại, rồi cạo đầu bôi vôi cho tóc không thể mọc ra, rồi đuổi ra khỏi nhà thậm chí khỏi làng. Cũng không phải như đàn bà Trung quốc có người chửa hoang, mới vừa đẻ xong người ta vây quanh nhà đòi bắt cả mẹ lẫn con. Sợ bị đánh và bị hiếp người mẹ đã ôm con nhảy xuống giếng tự tử. Ở đây, đẻ thì nuôi. Không nuôi thì đem cho. Hay tống đứa bé cho bà ngoại nuôi. Đó là nỗi sợ của tôi. Tôi rất sợ tuổi già còn phải nuôi vừa con vừa cháu ngoại. Nhưng dẫu sao điều này vẫn còn ít đáng sợ hơn nếu con mình đem con nó bỏ ở mấy cái trạm thu nhận trẻ em chửa hoang bị bỏ rơi. Báo chí lâu lâu lại đăng chuyện mấy bà mẹ trẻ ném đứa trẻ mới sinh vào thùng rác hay bỏ vào cầu tiêu. Trên tất cả nỗi sợ đó là sợ con mình khổ, sợ con mình rơi vào cảnh túng nghèo vì bỏ dở dang chuyện học hành. Sợ con mình làm bậy có thể đưa đến tù tội, và tan nát tương lai.
Buổi chiều trước khi Prom của Bướng và Tóc Vàng bắt đầu, mẹ của Tóc Vàng nhắn với tôi:
- Tôi không thuê thợ chụp ảnh chuyên nghiệp. Bà có thể đến nhà tôi chụp ảnh cho Bướng với Tóc Vàng.
Chiều hôm ấy là lần đầu tiên tôi gặp Tóc Đỏ. Bướng đứng giữa, mặt mày rạng rỡ. Cái áo dạ hội màu tím khoe mảng ngực trần căng phồng. Con nhỏ hơi đẫy nên đầy đường cong quyến rũ. Tóc Vàng và Tóc Đỏ đứng kè hai bên Bướng. Bướng cao hơn tôi, 1m62, nhưng so với hai thằng Mỹ thì chỉ mấp mé đến ngực
Tóc Đỏ mặc bộ đồ com lê màu trắng, tóc nhuộm đỏ. Nếu không có mái tóc đỏ trông nó khá giống Elvis Presley, lúc nhạc sĩ này đã nhậu nhẹt chơi bời quá độ trở nên mập bệu. Tóc Đỏ chẳng buồn ngó vào ống kính. Đôi mắt nó từ trên cao cứ chiếu thẳng xuống bộ ngực căng tròn của con Bướng. Chướng mắt thiệt. Một bà hai ông, cứ như là chuyện Táo quân. Tụi trẻ không có khái niệm chung tình à? Hay tụi nó chỉ là bạn thôi, tình bạn giữa nam và nữ đám già cổ hủ như tôi không thể nào hiểu nổi? Tôi lớn lên trong cái quan niệm hễ bạn thì không có quan hệ tình dục. Giữa tụi nó chỉ là tình hờ thôi? Hay tụi nó không biết đến quan niệm “yêu ai yêu chỉ một người?” Người ta sẽ nghĩ gì nói gì về con tôi khi nó bồ một lúc với hai thằng Mỹ? Sau lưng của những cô gái hư hỏng là những bà mẹ thất bại?

Hai Ha 2

Độ một tuần sau ngày mãn khóa Trung học tôi nói với Mẹ là tôi đã nghỉ chơi với Tóc Vàng và tôi yêu Tóc Đỏ. Mẹ không tán thành:
– Mẹ không thích cái thằng đó. Nó như là đồ rắn độc ấy. Nó là bạn của Tóc Vàng mà lại dụ con.
Tôi cự:
– Chẳng ai dụ con cả.
Mẹ không biết. Tôi đã cãi nhau với mẹ của Tóc Vàng vì mẹ nó mắng nó là thằng bất tài nhu nhược, làm khổ bà. Tóc Vàng hăm tự tử thì mẹ nó nói có gan thì chết đi cho rảnh nợ. Tôi nghĩ làm mẹ mà nói như vậy với con thì rất là sai lầm. Tóc Vàng chỉ có khóc nhưng tôi thì nói thẳng với mẹ nó bà là một bà mẹ xấu. Bà nổi giận, cấm không cho chúng tôi gặp nhau nữa.
Chỉ một tuần sau khi tôi và Tóc Đỏ “go out” (đi chơi) với nhau, Tóc Đỏ đòi nghỉ chơi với tôi. Giành tôi ra khỏi tay Tóc Vàng và bây giờ thì đòi bỏ tôi. Dĩ nhiên là tôi khóc.
Mẹ nói:
– Thấy chưa. Karma (trả nghiệp) mà. Con bỏ Tóc Vàng nên bây giờ Tóc Đỏ bỏ con. Ít ra Tóc Vàng nó còn có tài sửa computer còn thằng này chẳng có tài gì cả.
Tôi ghét cái cách mẹ nói chuyện với tôi. Bà không nói ra nhưng tôi biết bà muốn nói ít ra Tóc Vàng còn có xe, còn Tóc Đỏ thì đi đâu cũng phải có người đưa đón.
– Tóc Đỏ chỉ nhát gan thôi. Nó chưa quen với chuyện tình yêu, nó sợ commitment. Nó cứ nói “chuyện không thành đâu, chúng mình đi học ở hai nơi khác nhau, nên break up ngay từ lúc này.” Để từ từ tôi sẽ huấn luyện nó.
– Nó mới quen với con mà đã đòi bỏ con thì lâu dài không tốt.
Tôi nạt:
– Mẹ đừng bàn chuyện của con có được không. It’s none of your business.[5]
Tôi nhìn mặt mẹ tôi bành ra, giận dữ đến độ méo mó xấu xí. Nếu tôi đứng trước mặt Mẹ thêm một phút nữa chắc là Mẹ sẽ xông vào cấu xé tôi. Tóc Đỏ bỏ tôi vì nó ghen. Nó không muốn tôi giữ tình bạn với Tóc Vàng. Nó nói hễ bồ thì không bạn, hễ bạn thì không bồ. Tôi quan niệm khác. Trước khi là bồ tôi và Tóc Vàng là bạn. Tôi muốn giữ tình bạn ấy.
*
Bướng khóc hù hụ mỗi lần bị Tóc Đỏ đòi nghỉ chơi. Nó rống thảm thiết đến độ tôi tự hỏi nếu lỡ tôi hay bố nó lăn ra chết nó có khóc nhiều và rống to như thế không? Mỗi lần thấy con quằn quại tôi đau lòng, nhưng không biết phản ứng thế nào. Tôi muốn ôm nó vào lòng giải thích con yêu sớm như thế chỉ làm tan vỡ trái tim của con, nhưng tôi sợ nó sẽ xô tôi ra. Và thật tình tôi giận nó lắm. Giận nó đã không nghe lời tôi, đã bướng lại còn hỗn. Giận nó không biết giữ thể diện. Người ta đã nói không yêu mình thì thôi, khóc lóc làm gì. Nhưng già như tôi thì còn biết gì về tình yêu chứ. Với tôi, bây giờ chỉ có trách nhiệm, tình yêu đã chết từ lúc nào không ai hay. Tụi con nít làm sao biết được trong cuộc sống lứa đôi, tình yêu chết trước nhất, chỉ có trách nhiệm là tồn tại.
– Mẹ không thích Tóc Đỏ. Đứa nào đối xử không tốt với con, làm con khóc Mẹ không ưa. Con đừng yêu nó nữa có được không?
Nó nói như một bà cụ non.
– Con thà yêu mà đau khổ còn hơn suốt đời không biết yêu là gì.
Thật ra, tôi ghét Bướng vì nó có nhiều cái giống tôi, nhất là giống những tật xấu như ngu và mê trai. Nó bỏ thằng Tóc Vàng, con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai, để yêu cái thằng mập phệ, không có xe. Mỗi lần hai đứa hẹn nhau hoặc là chị hoặc là mẹ của nó phải đón đưa. Còn tôi cũng phải đưa đón con Bướng. Tôi gặp mẹ Tóc Đỏ trong một lần tôi đưa Bướng đến nhà Tóc Đỏ.
*
Khi người đàn bá Á châu thả Bướng trước cửa nhà tôi, trông bà đầy vẻ phiền muộn. Bà mở cửa xe, xuống chào tôi, nhưng hình như tâm trí của bà ở đâu đâu. Lưng bà như oằn dưới một cái gánh nặng vô hình. Tôi nghĩ mấy bà mẹ Á châu có vẻ khó khăn hơn những bà mẹ Mỹ.
Tôi chào:
– Cảm ơn bà thường đưa đón con tôi, cho hai đứa gặp nhau.
Bà trả lời:
– Cảm ơn Bà đã cho phép Bướng đến chơi. Nếu cần xin Bà gọi, tôi sẽ đến đón con tôi về. Cậu ấy là con trai lớn nhất của bà? Mẹ Bướng hỏi.
– Tôi có tất cả năm đứa con. Hắn là con trai duy nhất trong bốn người chị và em gái.
Gia đình tôi theo Công giáo và rất mộ đạo. Chúng tôi không sử dụng phương pháp ngừa thai. Bướng có vóc dáng nảy nở. Nhìn thân hình, có thể lầm nó hơn mười tám tuổi. Trông Bướng sành đời hơn thằng con tôi. Có lẽ vì hắn là con trai duy nhất, được nuông chìu hơn mấy cô con gái, nên lớn vóc mà vẫn gà tồ. Hắn khá ngoan, mùa hè đi làm dành dụm tiền để đi học đại học. Chỉ có điều đáng buồn là hắn bị bệnh trầm cảm rất nặng. Hắn thường nằm lì trong giường không chịu làm ăn gì cả. Không đúng loại thuốc hay không đúng liều là hắn đòi tự tử và thường khi cau có vô cớ. Tôi cho rằng quan hệ giữa hắn và Bướng chỉ là chuyện trẻ con. Nay mai, khi hai đứa vào đại học chắc là đường ai nấy đi. Nhiều lần, tôi muốn hỏi Bướng, “Cháu có dùng thuốc ngừa thai không?” Hỏi nó như thế thì bất lịch sự quá, và e rằng nó hỏi lại tại sao tôi không hỏi con tôi.
Ai nói có con trai không cần phải lo? Thời buổi này, tụi con gái chủ động tấn công con trai nhiều hơn thời tôi còn là con gái. Có con trai thì sợ nó lái xe nhanh, sợ lái xe lúc say, sợ nó vướng vào xì ke ma túy, và sợ nó làm một đứa con gái nào đó mang bầu. Thời bây giờ chỉ cần đem thử DNA là biết đứa nào là cha, và phải nuôi con cho đến khi đứa bé được mười tám tuổi, dang dở tương lai của con mình và cả con gái của người ta. Thậm chí cha mẹ của cả hai bên cũng liên lụy.
Bà mẹ Bướng vừa lái xe đi một lúc thì hai đứa lại cãi nhau. Tóc Đỏ không cho Bướng vào nhà, xua đuổi, và ra ngồi trên sân cỏ. Bướng quì gối bên cạnh, ôm mặt thằng con tôi hôn lên mắt lên môi, vẻ nài nỉ khẩn thiết rồi úp mặt xuống cỏ khóc um sùm. Chúng nó chẳng kể gì hàng xóm nhà tôi đang nhìn. Mẹ Bướng quay xe lại đón Bướng vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng trên. Bà gọi con gái về nhưng nó chẳng kể gì đến mẹ cứ tiếp tục van nài con tôi. Chán nản, bà lái xe đi, mặt bà đanh cứng lại. Tôi thấy tội nghiệp bà. Giá mà tôi có thể an ủi bà.
*
Bướng nhìn ra cửa sổ kêu lên:
– Nó đến rồi kìa!
Tóc Đỏ cao lêu nghêu, đi lảo đảo. Vừa qua khỏi hộp thư ở đầu con đường nhỏ dẫn vào nhà nó té sụm xuống nằm bất động. Chập sau đứng dậy, vừa đi vừa bò trên con dốc vào nhà tôi. Cái áo thun trắng của nó lấm lem, thấm ướt mồ hôi loang lổ trước ngực và sau lưng.
Tóc Đỏ gõ cửa và lè nhè:
– Bà ơi, xin làm ơn cho tôi nói chuyện với Bướng. Tôi sẽ lễ phép. Trước giờ tôi vẫn lễ phép với Bà.
Tôi mở cửa.
– Cháu đi về đi. Bướng không muốn gặp cháu nữa.
Tóc Đỏ đẩy tôi qua một bên bước vào nhà. Bước chân nó xiêu vẹo, mùi rượu nồng nặc. Chỉ sau một năm Đại học ở tiểu bang bên cạnh nó gầy đi rất nhiều. Cái má xưa phúng phính nữa, nay hóp sâu và đôi mắt trũng xuống thâm quầng. Tóc Đỏ bò lê trên nền phòng khách. Tấm thân đồ sộ gần hai mét chiều dài của nó choán cả phòng. Nó úp mặt vào ghế sa lông khóc sướt mướt, miệng nói không ngừng:
– Bướng ơi, xin đừng bỏ anh. Em bỏ anh là anh chết mất. Chỉ có em là có thể chữa trị và thay đổi anh thôi.
Tôi bảo Bướng.
– Gọi về nhà nó. Nói với bố mẹ nó, nếu không đến rước nó về thì mình sẽ gọi Cảnh Sát.
Bướng trả lời:
– Mẹ của nó đang trên đường lái xe đến đây.
*
Người Tóc Đỏ ướt đầm mồ hôi. Từ nhà tôi đến đây khoảng mười lăm phút lái xe, nó đi bộ hơn cả tiếng đồng hồ. Tôi năn nỉ:
– Thôi lên xe mẹ chở về.
Nó chẳng trả lời cứ khóc lóc và nói lảm nhảm. Nó không chịu uống thuốc trị bệnh thần kinh và mất ngủ cả tháng nay. Ngay từ đầu khi nó mới quen Bướng tôi đã nói con không chịu được những thất vọng của tình yêu, con bị bệnh mà. Nói biết mấy nhưng chẳng ăn thua gì. Nó vẫn rên rỉ bù lu bù loa trên nền nhà. Bên ngoài trời bắt đầu nhạt nắng.
Tôi dùng điện thoại di động gọi 911. Khi người ta hỏi địa chỉ của nhà Bướng, tôi lúng túng. Mẹ Bướng đưa điện thoại nhà bảo dùng điện thoại nhà để cảnh sát lần theo địa chỉ qua số điện thoại. Tôi nói với người trực 911.
– Con tôi say. Trước khi đi nó đã uống bia ở nhà. Trên đường đi nó ghé quán rượu uống thêm. Nó có mang dao theo nhưng say quá lúc ngã ngoài sân đã đánh rơi con dao. Tôi nhặt dao bỏ vào xe khóa lại.
*
Xe Cảnh sát đến trước. Sau đó là xe cứu thương. Hai người Cảnh sát vào nhà tôi. Một người đứng canh cửa. Người kia đứng nói chuyện với Tóc Đỏ vẫn còn nằm phục trên nền nhà.
– Cậu bé, cậu có dùng drug không?
Khi thấy Cảnh Sát, Tóc Đỏ dường như tỉnh táo hơn. Nó nói lè nhè lẫn trong tiếng khóc.
– Tôi chỉ uống rượu. No drugs.
Người Cảnh sát khi nói chuyện vẫn đặt tay lên báng súng. Trò chuyện, phỏng vấn, ghi chép biên bản, rất lâu và cuối cùng họ thuyết phục được Tóc Đỏ đứng dậy. Tóc Đỏ để cho họ xốc nách dìu ra khỏi cửa nhà tôi, và nằm lên cáng cứu thương. Hai ba người nhân viên cứu thương, ràng dây nịt chung quanh cáng và đưa Tóc Đỏ lên xe chở đi.
Mẹ Tóc Đỏ nhỏ nhẹ nói chuyện với Bướng.
– Con tôi bị bệnh thần kinh. Tình cảm sóng gió giữa cháu và con tôi làm bệnh nó nặng hơn. Hai đứa nên xa nhau vĩnh viễn để cả hai có cơ hội hàn gắn tâm hồn mình.
Bướng vốn chẳng chịu nghe lời ai, nhất là tôi và bố nó, nhưng nó lại có vẻ chấp nhận lời giải thích của mẹ Tóc Đỏ. Dù mẹ Tóc Đỏ trẻ hơn tôi cả chục tuổi, ngày hôm ấy tôi thấy bà già đi. Lưng bà như cõng một quả địa cầu phiền muộn. Có một lần đi làm về tôi thấy Tóc Đỏ ngồi khóc trong phòng của Bướng và Bướng thì đang lầm lì giận dữ. Tiếng khóc dấm dẳng của Tóc Đỏ làm tôi nổi cáu. Tôi bảo Bướng nếu hai đứa không dàn xếp cho êm đẹp thì hai đứa nên ra sân sau, hay vào nhà kho khóc cho đã rồi hãy vào nhà. Tôi không biết những trận khóc của Tóc Đỏ là hiện tượng của chứng bệnh trầm cảm.
Tôi và Bướng đứng ở cửa nhìn xe cứu thương chở Tóc Đỏ đi, nhìn mẹ Tóc Đỏ lái xe theo xe cứu thương. Tôi chợt nhận ra Bướng vừa bị đổ vỡ thêm một mối tình. Và thêm một lần nữa mẹ của một thằng Mỹ bảo đứa con gái Việt là đừng gặp con trai của bà nữa. Một thứ tự ái dân tộc trong tôi nổi dậy làm tôi bực mình với con tôi đến độ tôi muốn mắng nó. Tuy nhiên, tôi cảm được nỗi thất vọng và đau đớn của một cô gái trẻ vừa bị tan vỡ một cuộc tình. Tôi ôm con Bướng vào lòng. Nó cao to hơn tôi nhưng tôi có cảm giác nó vẫn còn bé dại. Chỉ khi ở trong vòng tay tôi nó mới bắt đầu khóc và run khe khẽ. Tôi cố dằn lòng không nói. Mẹ đã bảo đừng yêu.
Sau đó tôi không còn gặp lại bà mẹ của Tóc Đỏ. Nếu có tình cờ gặp bà ngoài đường chắc tôi sẽ không nhớ mặt. Dù chỉ nói với nhau dăm ba câu, chính những điều chúng tôi không có cơ hội nói với nhau và không thể nói với con của mình là những điều thường ám ảnh tôi, người làm mẹ. Chúng tôi không thể giải thích với các con là tình yêu quá sớm, đặt không đúng chỗ, đúng người, chỉ là thứ trái non đắng chát. Nhưng kinh nghiệm của chúng tôi là kinh nghiệm đã lỗi thời, và ngôn ngữ của chúng tôi không phải là ngôn ngữ của phim ảnh tiểu thuyết thời đại. Tôi tin là bà cũng đau đớn khi nhìn thấy con bà quằn quại với tình yêu. Những đau đớn này chỉ tự các cô các cậu trói buộc vào nhau. Mối tình tan vỡ của con tôi với Tóc Vàng và với Tóc Đỏ lại là sự thông cảm giữa tôi với mẹ của hai cậu. Hễ làm mẹ là mang nỗi nhục nhằn do con mình gây ra.

Hai Ha 3

Ghi chú của tác giả: Truyện dựa trên những nhân vật thật nhưng hầu hết mọi chi tiết là do tác giả bịa đặt hay thêm mắm thêm muối cho giống sự thật. Nếu có trùng hợp với chuyện riêng của ai, điều đó ngoài ý muốn của tác giả. Thành thật xin lỗi.

Nguyễn thị Hải Hà
February 2015

[1] Thơ của Hồng Nhiên, Blog the Kitchen Window. Nguyễn thị Hải Hà dịch. Nguyên tác là:
I found a well into it I said. It’s the unspoken that haunts, and the broken that binds.
[2] Những chữ tiếng Anh được dùng để diễn tả cách nói chuyện của người Việt sinh ra lớn lên ở Mỹ. Xin độc giả chấp nhận và bỏ qua cho tác giả.
[3] geeky chỉ những người thông minh giỏi kỹ thuật nhưng vụng về trong việc giao tiếp.
[4] birds and bees, chim và ong, thành ngữ dùng để chỉ chuyện giao hợp và sinh sản con cái.
[5] Không phải chuyện của mẹ.

Tìm các bài VĂN khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com