Dắt
Khó khăn chi, anh cũng dắt em về
Nơi quê “mạ” quê cha là Huế đó
Có tháng giêng thơm, rồi em sẽ “chộ”
Cơn mưa phùn ren rét bóng người đi…
Tết ở quê không vội-vã-xuân-thì
Nhưng ngòn ngọt, nồng nàn đêm cố xứ
Ly rượu mừng anh nâng em uống
Thương Huế còn phảng phất dấu hoàng phi…
Thương những ngả đường mơ mộng vẫn còn ghi
Khi đưa em qua thăm ngôi trường cũ
Là dấu ái một thời để nhớ
Những mùa xuân nôn nao kỷ niệm học trò…
Vô Đại Nội một bước cũng thành thơ
Em dịu dàng, tay che nghiêng vành nón
Để lòng anh như mặt hồ gợn sóng
Tình trao rồi, em biết hay chưa?
Tết quê hương đằm thắm đến không ngờ
Cũng đủ thắm duyên nhau đó “nợ”
Đêm giao thừa, dù không nghe tiếng pháo
Nhưng chuông hồn đánh thức cả giấc mơ!
Khó khăn chi, vẫn cứ đợi chờ
Ngày anh dắt tay em về Huế
Nơi con sông, cây cầu…yêu đến thế!
Mình găm đời son sắt với quê xưa…
Trần Dzạ Lữ
Nếu dễ dàng thì nói làm chi
Khi em xuất thân miệt vườn thứ thiệt
Nhìn qua(•) lúng túng, bậu(•) cười vui như tết
Níu thành cầu cho chắc, rủi trượt chân!
Quê em hỏng(*) mưa phùn như quê anh
Tóc em dài, thích cài bông điên điển
Nhịp chèo khua con nước ròng nước lớn
Có chòng chành động sóng phía Hương Giang?
Lúc gặp em, bông bần nở mé sông
Điệu Hoài lang níu bước chân trai Huế
Câu tài tử cha đón mẹ kể lể
Thủa hạnh phúc gieo vần, mưa lất phất dễ thương!
Qua sông Tiền, nón em che nghiêng
Áo bà ba có dịu dàng giống Huế?
Quê hai nơi cũng cau trầu như thể
Non nước mình đâu cũng một dòng sông!
Người miền Tây cuộc sống vốn long đong
Nhưng tình người ngọt lịm vị dừa dứa
Không trau chuốt ân tình câu thớ lợ(**)
Muốn dzìa Đại Nội, ngại quá, qua ơi...
Bậu nói thiệt, thương hung(***) phải chịu lời
Mai giữa chợ đừng buông tay nhau nhé
Nơi đâu cũng là biển dâu thấm thía
Nếu dễ dàng, sao thắm nghĩa keo sơn?
Tương Giang
(•) Qua, bậu, tiếng địa phương miền Nam, có thể hiểu là anh, em...
(*)Hỏng: có nghĩa là không, âm ngữ nghĩa miền Nam
(**)Thớ lợ, có thể hiểu là câu nói không thật lòng
(***)Thương hung, âm ngữ miền Nam, là rất thương, miền Nam thường dùng từ "thương" hơn là "yêu"