User Rating: 0 / 5

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

.

     Dòng chữ Happy New Year hiện lên trên pager mà không có tên người nhắn. Tôi tần ngần tự hỏi người nào đã bày ra trò này. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, tôi đã phải chờ đợi những cú tin nhắn quái quỷ không rõ xuất xứ, dẫu cho đó là một lời chúc mừng năm mới.

      Phiên bảo tôi bây giờ không giống phụ nữ chút nào. Đi đâu cũng có máy nhắn tin, làm gì cũng nhanh quá mức. Tôi hỏi nhanh quá là sao, Phiên tần ngần: Ý anh muốn nói là nhanh hơn cái mức mà người ta mong đợi ở một người đàn bà. Có lẽ Phiên nói đúng, sự nghiệp của tôi đã dần dần biến tôi thành một người nhiều nam tính, quyết đoán và xông xáo. Tôi cần phải dịu dàng một chút, thong dong một chút và thỉnh thoảng tỏ ra… ngu đần một chút. Đó là điều Phiên muốn ám chỉ đằng sau câu nhận xét có vẻ vô tư kia. 

     Người ta không bao giờ thoả mãn với cái mình có hoặc cái mình đã từng ước muốn, tôi cay đắng thầm nghĩ. Ngày trước khi mới lấy nhau, Phiên đôi khi tỏ ra không hài lòng khi tôi rề rà trong cử chỉ, e dè trong tiếp xúc. Thì bây giờ tôi đã thay đổi như ý Phiên muốn đó thôi. Từ ngày tôi rời cái chỗ ngồi buồn bã trong thư viện với những quyển sách cũ kĩ, ẩm mốc, nghe lời Phiên thử vận may trong một công ty thương mại, tôi đã đi từ thành công này đến thành công khác. Mãi cho đến hơn ba mươi tuổi, tôi mới thấy cái khả năng tiềm ẩn trong tôi.
      Lâu, đã quá lâu rồi, tôi ẩn mình trong chiếc vỏ tẻ ngắt của mình, không có khái niệm về cái thế giới náo nhiệt xung quanh. Khi khám phá ra sự hấp dẫn mê hồn của cuộc sống nhiều màu sắc, tôi hối hả lao vào và quên đi rất nhanh những tháng ngày nhạt nhẽo cũ. Hội họp, công tác, kế hoạch, tiệc tùng, đã làm tôi trở thành con người khác, bặt thiệp và tự tin. Phiên ban đầu hưởng ứng nhiệt tình những thay đổi của tôi, và mỗi lần bước đi bên tôi, nụ cười Phiên thoáng vẻ tự hào. Tôi đâu còn là cô gái nhà quê, ấp úng, thẹn thùng khi Phiên giới thiệu tôi với bạn bè anh. Ấy vậy mà khi Phiên có cái mình muốn, anh lại dè dặt, thận trọng. Thỉnh thoảng tôi thấy Phiên nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ, mong mỏi. Có những đêm giật mình thức giấc, tôi thấy Phiên ngồi trầm ngâm nơi đầu giường, khói thuốc mờ mịt. Hình như Phiên bỏ thuốc đã lâu lắm rồi mà. Khi tôi hỏi sao Phiên không ngủ thì Phiên bảo anh thấy nhớ lắm. Tôi hỏi: “Nhớ lắm?” Phiên cười nhỏ: “Nhớ em”. 

alt

           Ai đã nhắn cho tôi dòng tin trên, tôi lại băn khoăn tự hỏi. Những ý nghĩ trôi tuột như giọt nước trên đầu lá thu khô. Mấy hôm nay trời dịu mát, hơi hướm mùa mới đã len lỏi tới. Đã bao lâu rồi, dù vô tình đến mấy, tôi cũng không thể dửng dưng với tiết trời này trong năm. Nó bắt người ta phải nghĩ đến những gì đã qua, phải nhớ một cái gì đó. Ánh nắng đến hết sức rụt rè, và thời gian đi cũng khẽ khàng quá đỗi. Điều đau khổ của tôi là tôi không biết mình đang nhớ gì, và đang mong mỏi gì nữa. Tôi chỉ biết một điều là nỗi nhớ dâng lên thật đầy, và rồi cũng đẩy tôi xuống thật thấp. Lòng tôi hoang mang giữa những hồi tưởng đứt nuối, rời rạc. Nhưng khi tôi đến sở làm, tôi nhanh chóng quên hết, công việc, giấy tờ của những ngày cuối năm vương vãi ra đấy đầy thách thức. Và tôi lại phải bắt tay vào. 

     Khi tôi đang lúi húi với lịch hẹn khách thì Minh bước vô phòng. Anh ta đến bên tôi, nói nhanh: “Chúc mừng năm mới!” Tôi cười: “Bày chuyện quá, hãy còn sớm đế nói câu đó…” Nhưng rồi tôi bỗng nghe như có một cơn sóng ùa tới. Có phải Minh không, người đã nhắn cho tôi dòng tin trên máy? Tại sao Minh lại làm như vậy. Có lẽ nét mặt của tôi làm cho Minh bối rối quay ra. Khi ra đến cửa, Minh chợt quay lại nhìn tôi. Tôi cười và Minh cũng cười. Thế đấy, con người là chúa giả vờ. 

     Nhưng rồi tôi không làm việc được, cứ mãi nghĩ đến dòng chữ quái ác kia. Cái ý nghĩ Minh là người nhắn cho tôi mẩu tin bỏ ngõ ấy làm cho tôi thấy phấn khích. Một cách tự nhiên, tôi nhìn xuống bộ quần áo đang mặc. Màu xanh nhạt luôn hợp với tôi nhất, Phiên nói như vậy mà. Mở ví ra, tôi cố gắng nhìn thoáng mình qua gương một chút. Và tôi buồn cười tự hỏi vì sao mình ngớ ngẩn đến vậy. Nếu đó là Minh thì có gì là khác đâu. Dẫu sao anh ta cũng là đồng nghiệp của tôi, và đối với anh, tôi luôn nể trọng sự uyên bác, tính trầm tĩnh của một người đàn ông chững chạc. 

     Giấy tờ hôm nay có vẻ lộn xộn quá, tôi nghĩ. Cái điện thoại tôi để cũng không được ngay ngắn cho lắm. Đang loay hoay dọn dẹp, tôi giật mình khi thấy Minh lại bước vào. Tôi hỏi giọng run run: “Có chuyện gì không anh Minh?” Minh cười cười: “Tôi muốn nói với Quỳnh chuyện này mà khó quá.” Tôi thấy choáng váng và có người xông xáo trong tôi cụp mắt xuống, ngại ngùng. Lần đầu tiên tôi nhận ra mũi giày của tôi có những vết rạn, và màu vec-ni đã bắt đầu cũ. Minh ngập ngừng rồi nói: “Chiều nay tôi có việc về sớm, Quỳnh thay tôi gặp ông Kha dưới đại lý được không?” Thở phào, tôi nói nhanh: “Tưởng chuyện gì, anh cứ để đấy.” Khi Minh đi rồi, tôi mang cái cảm giác pha trộn giữa an tâm và tiếc nuối. Con người lạc quan trong tôi khẳng định một cách nhục nhã rằng Minh còn muốn nói một điều gì đó đằng sau mớ công việc bề bộn kia. Nhưng con người cũ kĩ nhà quê trong tôi lại an tâm chua xót. Dù sao thì sự an toàn vẫn có lợi điểm của nó, tuy lợi điểm đó đôi khi không cần thiết lắm, và bản chất cố hữu của con người vẫn là ham đuổi bắt và ít chịu thừa nhận sai lầm. 

     Chiều nay, khi về nhà, tôi đã thấy Phiên quần áo chỉnh tề, ra vẻ như là sắp đi đâu đó. Cảm thấy hối hận về những ý nghĩ không đoan chính của mình trong ngày nên tôi cười thật tươi với Phiên. “Anh không đi đâu chứ?”, tôi hỏi. -“Không, rồi sao?” Tôi đi về phía chiếc gương to, vừa xoay người trước gương, vừa trả lời: “Không, em hỏi vậy thôi.” Phiên nhìn lên tờ lịch: “Còn mấy ngày nữa thì…” “Hết năm phải không?”, tôi tiếp lời. 
     Dòng nhắn tin Happy New Year lại hiện lên trong tâm trí tôi với bao câu hỏi bí ẩn. Tôi nghĩ đến Minh. Không hiểu sao tôi đoan chắc là Minh đã nhắn đến tôi lời chúc trên. Dù sao thì tôi cũng khá hèn hạ để khẳng định một điều mà tôi chỉ mơ hồ cảm thấy. Niềm tự ái đàn bà có thể làm đủ mọi chuyện, huống hồ chỉ là trong ý nghĩ. Tôi rà soát lại cử chỉ và cách cư xử của Minh, cố tìm ra vài điểm tương đồng với những gì tôi đang tưởng tượng. Khi tôi ngẩng lên thì Phiên đã đi đâu mất. Tôi thấy khó chịu khi Phiên tỏ ra không cần đến tôi. Người ta thường nói giữa vợ chồng đôi khi cũng có sự ganh tỵ. Hay Phiên không thích khi thấy tôi thăng tiến khá nhanh. Tôi uể oải đóng cửa rồi lên giường ngả lưng một chút. 

     Những ngày cuối năm. Thế là xong, lại bắt đầu kế hoạch mới, công tác mới. Nhưng cuộc sống giữa tôi và Phiên thì có gì mới đâu. Vẫn ngày ngày hai đứa đến sở làm, quay cuồng với công việc. Tôi biết nhà tôi thiếu tiếng khóc của trẻ, tiếng dỗ dành của mẹ và giọng ân cần của cha. Nhưng biết làm sao hơn, đó là một thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi lúc đầu. Phiên muốn cuộc sống được chuẩn bị tốt trước khi có con, mà tôi lúc đó thì luôn nghe lời Phiên bảo. Bây giờ, qua bao nhiêu năm, nhìn lại thì thấy mình đã có thừa mà cũng rất thiếu. Công việc không cho phép tôi dừng lại để giải quyết sự thiếu thốn cá nhân đó. Nếu Phiên khuyến khích tôi một chút thì có lẽ sự việc sẽ khá hơn. Tôi sẽ cho Phiên một đứa con. Phải chăng đó là điều bấy lâu nay tôi ấp ủ, mong ngóng. Đôi khi tôi thấy Phiên rất gần mà cũng rất xa, tựa như những mộng mơ thời trẻ, đã phủ chụp lên hình bóng Phiên một thứ sương mù lạ lùng không tên gọi. Tôi đang tìm một cái gì tôi không biết, nhớ một cái gì tôi không hay. Nhưng tôi biết đằng sau những tất bật đời thường luôn có sự hiện diện của nó. Và tinh quái thay, đang lúc tôi đang lù mù rối rắm thì lại có người chúc tôi năm mới vui vẻ. Mà tôi thì buồn cười làm sao khi thích lãng mạn hóa vấn đề. 
     Giữa hàng trăm khách hàng và bạn bè quen thuộc, bất cứ ai cũng có thể nhắn cho tôi dòng tin đó. Thế nhưng ai cũng để tên lại, và họ cần để tên lắm chứ! Để cho tình cảm thắt chặt hơn, công việc trôi chảy hơn. Còn kẻ nhắn tin kì bí này thì không nể nang tôi chút nào. Cứ như là ban phát cho tôi một ân huệ. Cứ như là muốn gieo rắc một không khí nghi ngờ. Cứ như là bắn đi một lời hẹn hò đắm say đầy ẩn dụ.  

     Tối nay bên phía liên doanh tổ chức liên hoan cuối năm. Mọi người cười nói hối hả và ai nấy đều ra vẻ không quan tâm nhưng thỉnh thoảng ai cũng nhìn đồng hồ. Tiệc bắt đầu lúc sáu giờ chiều nhưng thật ra nó đã có mặt trong sự bồn chồn của mọi người từ lúc sáu giờ sáng. Bà Bích bên phòng Tài chánh nói có vẻ quyết liệt: “Chắc tôi không đi đâu”, nhưng tôi biết bà đã rục rịch từ tuần trước. Cô Thuý tiếp tân ra vẻ mệt nhọc: “Ôi, em khó thở quá. Nhưng em sẽ cố gắng.” Tôi không hiểu người ta vẽ vời như thể để làm gì, để tăng phần quan trọng hay để tăng phần tinh khiết khi có thái độ tránh xa chỗ tụ tập ồn ào và ăn uống phàm tục. 
Riêng tôi, tôi thật lòng mong mỏi đến tôi, để được cười nói, và được quên cái điều tôi đang cố nhớ. Tận trong đáy lòng, tôi thấy mình cũng khốn nạn không kém những người kia, là tôi mong thấy Minh trong một dạ tiệc cởi mở. Bấy lâu nay, tôi tưởng mình đã khô khan lắm rồi, máy móc lắm rồi. Nhưng dòng tin nhắn ngọt ngào ấy đã đánh thức con người lãng mạn và cả tin trong tôi. Nhớ lúc còn làm ở thư viện, suốt ngày im lìm bên những cuốn sách dài. Tôi đã làm bạn với biết bao điều đẹp đẽ trong những trang sách mơ màng, tình cảm trong tôi lúc nào cũng chan chứa bao ước vọng và bao dung. Có những ngày mưa dầm, tôi không biết đi xe gắn máy, phải ngồi bó chân nơi góc hành lang chờ Phiên đến. Chúng tôi che chung áo mưa, trong khi tôi rét mướt, run rẩy thì Phiên gõ nhẹ vào trán tôi, khẽ đùa: “Cô bé ngốc ngếch nhà quê ạ, khi nào thì em hết làm khổ anh đây?”

     Bây giờ thì tôi có làm khổ Phiên nữa đâu. Tôi đã đi được xe máy, đã biết phóng nhanh, đã biết cười cầu tài với anh công an khi lỡ đậu xe vượt mức quy định. Và tôi còn có cả xe hơi di chuyển khi cần thiết. Đương nhiên là Phiên đã tự do hơn, không còn bị ràng buộc thời gian vì tôi nữa. Có những lúc tôi thèm sự đột phá, và sự đột phá đầu tiên là đi từ tĩnh sang động. Còn bây giờ, chẳng lẽ tôi bắt đầu đi ngược lại hay sao? Cái gì đã làm cho tôi thảng thốt?... 
Tôi khoác vào người chiếc áo dài đen có điểm những hoa tím. Phiên bảo màu đen là màu của sang trọng, quý phái, nhưng với em, màu đen là màu của lãng mạn. Tôi xấu hổ khi dựa trên sự chỉ bảo của chồng để làm vui lòng một người đàn ông khác. Trời se lạnh làm buổi tối trở nên trong trẻo, kì lạ. Tôi thấy mình giống như cô bé nghèo hèn trong cổ tích đang ngồi trên cỗ xe bằng bí ngô. Cô bé trở thành Hoàng hậu, thăng hoa trong hạnh phúc. Còn tôi, tôi sẽ là ai?

     Khi tôi đến, mọi người đang nâng ly tiễn đưa năm cũ. Tôi nhận ra bà Bích trong chiếc áo màu đỏ chói, sợi dây bạc lấp lánh trên chiếc cổ có nhiều nếp nhăn đã được uống công phu lên một lớp phấn trá hình. Đằng kia là cô Thúy đang uốn éo giọng với ông Toàn bên phòng vật tư. Dù biết rõ mười mươi là ông Toàn không hề chú ý đến cô, cô vẫn có những cách riêng của mình để đến bên ông. Tôi cho đó là một sự liều lĩnh dễ thương mà một người tự tin như tôi khó có thể làm được, ít ra là trong lúc này. Mọi người tỏ vẻ vui mừng khi thấy tôi, làm như không phải vừa mới gặp nhau cách đây hơn một tiếng đồng hồ. Đang nói cười trong vòng vây của họ, tôi may mắn được anh Minh giải thoát khi anh bước đến chào tôi. Sau khi đưa ly rượu, Minh ngồi xuống ghế. Tôi thấy trơ trọi nên cũng ngồi xuống theo. 

     Chúng tôi nói về chuyện công ty, về dự án năm mới, về những chấn chỉnh cần thực hiện. Ít ra đề tài đó cũng vớt vát chút danh dự cho một con ngốc. Rồi Minh nói chỗ này nóng quá, mình ra ngoài kia ngồi cho mát đi. Tôi ngần ngừ một lát rồi rủ Minh đến chào ông Tổng Giám Đốc. Chưa bao giờ tôi mang ơn những tiếng cười đùa ròn rã của mọi người bằng lúc này. Nó giúp tôi che giấu được nét bối rối trên khuôn mặt và những nôn nao trẻ con trong lòng. Tôi muốn biết có phải Minh đã nhắn cho tôi dòng tin trên, tại sao và tại sao…Tôi hiểu óc tưởng tượng của một con mọi sách đang giở trò với tôi và tôi đã đi quá xa rồi. Tôi bâng quơ nói: “Vậy là xong. Một năm qua rồi.” Minh biếng lười: “Ừ, một năm qua rồi. Tôi thấy mình già. Nhưng Quỳnh thì còn trẻ lắm. Cố gắng đi, Quỳnh sẽ được nhiều hơn thua đấy.” Tôi tinh quái: “Đâu phải ai cũng cảm thấy vui khi được nhiều. Đôi khi tôi yêu cái cảm giác của kẻ thua trận.” Minh định đáp lại thì bỗg nhiên có tiếng “bíp bíp” bang lên. Ai đó mang theo máy nhắn tin. Có tiếng càu nhàu: “Đi ăn liên hoan cũng đeo theo máy.” Rồi họ bật ra cười vui vẻ. Minh buột miệng: “Tôi công nhận thông tin đã làm một cuộc cách mạng với máy nhắn tin. Nhưng tôi thật tình chẳng thích trò này lắm.” 

     Tôi ngơ ngác: “Thế anh không bao giờ…” Minh khoát tay: “Phải nói là rất ít, bất đắc dĩ thôi.” Hụt hẫng vì thất vọng, tôi cố vớt vát: “Vậy… mấy ngày nay anh không chúc mừng năm mới cho ai qua máy nhắn tin sao?” Minh ngạc nhiên: “Không, để làm gì?” Có lẽ nhận thấy nét mặt của tôi hơi thảm hại, Minh nói thêm: “…À, dù sao thì đó cũng là một ý hay…” Đầu óc nhanh nhạy của một người lăn lộn trên thương trường đã giúp tôi nhanh chóng lấy lại được bản lãnh, dẫu đó là thứ sĩ diện hảo của một tà áo lộng lẫy trên cỗ xe bằng bí ngô. Tôi quay sang bắt chuyện với những đồng nghiệp khác, lòng thầm cảm ơn đêm nay có đông người. Dù sao che giấu niềm tự ái bị thương tổn sau lưng đám đông vẫn dễ chịu hơn là nhìn ngắm nó một mình.
Khi tiệc tàn, tôi chào Minh mà thấy lòng mình dửng dưng kỳ lạ. Tôi tự hỏi nếu quả thật Minh là người đã nhắn cho tôi dòng tin trên thì có đáng bận tâm đâu. Không, cái mà tôi đang nghĩ là một cái gì khác kia. Nó không phải là nét lịch sự phù phiếm hay lãng mạn giả tạo, mà là một điều hết sức thiêng liêng và gần gũi, như tôi và khoảng trời đêm nay, như cành lá non tơ và đất trời đang run rẩy chuyển mùa.

     Tôi về đến nhà, cửa mở. Đèn sáng choang. Chiếc máy hát góc nhà vang lên bài “Yesterday” quen thuộc. Phải, ngày hôm qua vẫn còn đấy thôi. Ngày hôm qua với đợi chờ ướt át, với đêm nóng thiêu và giấc ngủ nhiều mộng mị. Ngày hôm qua với tôi khẽ khàng như một cánh bướm non, và với Phiên nồng ấm, dịu dàng. Đôi khi cuộc sống cứ đẩy mình trôi đi mãi. Tôi trôi đi, anh trôi đi. Chúng mình trôi đi mà không ngờ rằng mối nguy cơ trôi về những hướng khác nhau đang rình rập. Những ngày cuối năm tựa như một dấu lặng muộn màng. Tôi mơ hồ tưởng tượng những ánh nến lung linh trong căn phòng mượt mà, đầy hoa và tiếng nhạc. Nơi mộng ảo ấy, tôi và Phiên dìu nhau đi trên nền âm thanh lao xao. Hồi ấy, Phiên hay bày trò đố nhau, Phiên hay đọc lên một câu gì đó rồi bảo tôi tìm ra tác giả của nó. Đôi khi Phiên mua quà và không bao giờ đưa thẳng cho tôi. Phiên chơi trò mật thư để tôi phải tìm lung tung khắp nhà.

 

      Tôi nhớ, trời ơi tôi nhớ ánh mắt Phiên ân cần, lo lắng khi tôi trượt chân té ngã nơi cầu thang. Tôi nhớ chiếc giỏ xinh xắn là quà sinh nhật Phiên tặng và tôi đã hồi hộp, run rẩy biết bao khi tôi mở nó ra: Một trái tim nhỏ xíu bằng gỗ thông, nhẹ nhàng và mong manh quá. Nhưng nó đủ sức làm tôi choáng ngợp trong một niềm hân hoang không tên gọi. Tôi ngỡ ngàng nhận ra cái mà tôi hoài nhớ bấy lâu nay chính là tình yêu của Phiên mà tôi vô tình quên lãng. Ngó quanh, tôi thấy trong ngôi nhà này, đâu đâu cũng là kỉ niệm. Kia là chiếc đồng hồ treo tường, có vỡ một mảnh kính vỡ do tôi sơ ý đụng phải khi quét mạng nhện những ngày cận Tết. Này là chiếc mặt bàn có một vết xước to vì hai đứa tranh nhau bổ dưa trong đêm giao thừa. Và rất gần với tôi là khung hình để bàn có lồng một tấm ảnh đen trắng của chúng tôi. Chiếc khung đầy bụi và lòng tôi đầy mưa bão... 

     Không biết tôi đã ngồi như thế bao lâu. Tiếng nhạc đã im bặt từ lúc nào. Ai đó đã tắt đèn, màn đêm tràn ngập, tôi tưởng mình cũng hòa tan trong bóng tối mịt mù kia. Lạ lùng thay, khi người ta chỉ cảm nhận được sự thật trong đêm tối. Những ảo ảnh lấp lánh không có ý nghĩa gì cả bên một sự thật lồ lộ giữa bóng đêm trùng trùng. Đầu óc ngu muội của tôi chợt hiểu ra tất cả. Và rồi một cảm giác cô đơn bỗng dưng ùa tới, tôi thảng thốt gọi: Phiên ơi! Ngay tức thì tôi được bao bọc trong một vòng tay chở che ấm áp. Có tiếng Phiên thì thầm trên tóc tôi: Chúc mừng năm mới! 

Sài Gòn, 1996
Ngô Thị Mỹ Trang

 

 

Tìm các bài VĂN khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com