Ngày 24 tháng 12 là ngày lễ Giáng Sinh. Ngày sinh nhật đấng Cứu Thế cách đây đã hơn hai ngàn năm.
Với tôi, khi còn bé ngày Giáng Sinh là ngày gia đình cùng nhau dựng hang đá bằng bao giấy đựng xi măng bỏ đi, bố tôi treo chiếc đèn ông sao trước nhà, biểu tượng của gia đình công giáo, dự thánh lễ nửa đêm, khi về gia đình tôi cùng nhau ăn bữa ăn nhẹ, me tôi hay nấu cháo gà, và nhất là một cái bánh nhìn giống khúc cây.
Khi tôi tròn trăng me tôi mất, thánh lễ nửa đêm thiếu mẹ, bố tôi và chị em tôi vẫn giữ đúng thông lệ, một hang đá nhỏ, một nồi cháo gà, chiếc bánh chị em tôi làm trước một ngày giữ trong tủ lạnh.
Điều tôi luôn nhớ là trên đường đi dự thánh lễ, bố me tôi kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện thật hay thật cảm động về đáng cứu thế, về những việc chúng tôi nên làm trong ngày sinh nhật Chúa. Những câu chuyện lớn dần lên với chúng tôi cho dù ba me của tôi không còn trên dương thế.
Hình ảnh bố tôi đặt tượng Chúa hài đồng vào trong hang đá một cách trìu mến, cùng với giọng trầm ấm nói cho các con nghe về câu chuyện Thánh Gia nghèo hèn hạnh phúc.
- Đây là Thiên Thần hát mừng Chúa giáng sinh, đây là Mẹ Maria hiền dịu như Mẹ của các con, mai sau khi các con lớn bố biết các con cũng sẽ là những người mẹ hiền chăm sóc gia đình. Đây là thánh cả Giuse người thợ mộc hiền lành, bảo vệ vợ con lánh xa kẻ dữ, đi làm kiếm tiền để nuôi sống gia đình, giống như bố đi làm để nuôi các con, dạy dỗ các con nên người hữu dụng.
Các em tôi đôi mắt mở to nghe lời bố, tôi lăng xăng giúp bố, uống lấy lời bố kể, ông hay lồng trong câu chuyện lời ông nhắn nhủ, dạy dỗ các con.
Lễ Giáng Sinh đối với tôi là ngày gia đình cùng nhau chia sẻ buồn vui, bố tôi dạy chúng tôi chia thức ăn đến người nghèo đói, chia quần áo đến kẻ thiếu chăn, sống tinh thần Thánh Gia khởi đi từ hang đá cơ hàn. Sau đêm Giáng Sinh tôi nhớ bố chở mẹ và hai em trên chiếc xe Suzuki, tôi và hai em nữa đạp xe theo bố đi thăm Cô Nhi Viện. Cô Nhi Viện của nhà dòng, có cô của tôi là dì phước chăm sóc. Hay có năm, cả gia đình tôi đi về làng gì đó tôi không nhớ rõ, để chơi với anh chị của tôi, nhà lá, nền đất nện, những người đan tre đan lát, các anh các chị muốn được đi học phải lên nhà tôi ở. Bố tôi hay nói, các con được sống sung sướng, được đi học phải ráng học cho giỏi.
Phần mẹ tôi, tôi học được từ mẹ sự dịu dàng, nhẹ nhàng, những xấp vải mẹ mang theo biếu các bác, các cô để may quần áo cho các cháu, những phần bánh mẹ tôi mang về làm quà, nhà nào cũng có. Mẹ tôi đến đâu cũng được mọi người thương mến, bà không ngồi ở phòng khách, mà luôn vào trong bếp để xem, để biết thùng gạo có đầy, chai nuớc mắm có lưng không, lần sau khi xuống thế nào bà cũng mang đúng những thứ các gia đình đó cần.
Những hạnh phúc tôi có với Bố Mẹ tôi không nhiều lắm, nhưng tồn tại mãi trong ký ức tôi cả đời, không phai nhạt.
Những bài học tôi gom góp đuợc từ bố mẹ của tôi, tôi muốn lập lại cho các con, các cháu. Nhưng khó khăn làm sao, hình ảnh những khu mua bán dập dìu, đèn sáng chưng, những gói quà màu sắc rực rỡ bên ngoài, bên trong rỗng tuếch lại là những thứ người ta đang gởi gấm cho nhau trong mỗi mùa Giáng Sinh. Ngay cả hang đá nghèo hèn, nay người ta cũng trang trí thật xa hoa lộng lẫy.
Ngồi trong phòng đợi phẫu thuật, những ánh mắt lo lắng, tiếng khóc òa khi bác sĩ báo tin dữ, niềm vui khi bác sĩ báo đã hoàn thành bình an, mọi điều ấy pha trộn thành đời sống. Niềm vui nhỏ nhoi, hạnh phúc không toàn vẹn ngắn ngủi, đau khổ và lo lắng luôn hiện diện kéo dài. Đến một lúc con người cảm thấy mình bất lực khi nhìn đau đớn của người khác mà không biết làm sao chia sẻ, khi chính mình đang lo lắng cho người mình yêu quý. Tôi chỉ biết nói câu “rất tiếc” và siết tay người ngồi kế bên tôi, khi gia đình họ không thể mang người thân về cùng khi ngày lễ Giáng Sinh sắp đến. Nước mắt chỉ làm nhẹ đi sự trĩu nặng trong lòng.
Hôm qua tôi vừa giăng đèn chung quanh nhà, vừa dựng cái cây thông lên trong phòng khách, tôi có cái hang đá nhỏ, tôi sẽ để ra cái bàn ngoài sân. Hai tuần nữa con gái út tôi về. Tôi muốn linh hồn ngày Giáng Sinh có trong nhà tôi, ngôi nhà nhỏ của tôi. Lòng tôi đang thật bình an sau hơn ba tuần lo lắng cho anh, lo lắng nhưng không nói ra, tìm những việc làm lẩm cẩm cho quên đi.
Cuộc đời có nhiều bất ngờ không đoán trước, một cơn bịnh đơn giản có thể thay đổi cuộc đời nhiều người liên hệ, một tai nạn cũng có thể làm cho một gia đình đang hạnh phúc trở thành đớn đau mất mát. Anh đang ngồi bên tôi, còn đau một chút, nhưng hạnh phúc vì chúng tôi có nhau.
Các bạn ơi, mùa lễ Giáng Sinh là mùa chia sẻ, không phải là mùa tất bật chạy đi mua quà, gói thật đẹp thật sang, cho người này biếu người nọ. Mùa lễ Giáng Sinh là mùa lễ gia đình, vợ chồng con cái, anh chị em, bạn bè thân thuộc. Bên cạnh đó hãy chia sẻ đến những người bất hạnh bạn biết, bằng tất cả tấm lòng của bạn gói ghém trong đó bạn nhé.
Thân mến gởi đến các bạn và gia quyến lời cầu chúc bình an trong mùa lễ Giáng Sinh này.
Như Hoa Ấu Tím