Vết đạn cài xuyên tâm năm ấy
nay vẫn chưa lành chưa thể đơm da
Thời gian bôi thuốc như thoa mỡ
lên những mạch đời đã rách toang
Thì vá vào nhau từng tạm bợ
những ngày sống chết thiết thân ơi!
Mắt mở trừng như không thể chết
bởi bốn phương huynh đệ thật gần
Buổi loạn ly hề, xương phơi máu đổ
bừng cơn phẫn nộ nhìn ra nhau
(Anh em mấy đứa không què quặt
thì cũng tang thương nửa phận người!)
Chỗ đất Mẹ sinh ngày cắt rốn
đến khi đời rụng chỉ mong yên!
(Mấy kẻ đầu truông người cuối chợ
đường về xuôi nặng gánh ưu phiền!)
Thử vạch đường trăng tìm thử mộng
chia nhau phấn nhụy thấm đời sau
Chút tương lai mỏng như sợi chỉ
hãy nương tay giữ chút mơ mòng!
Giữa biển lắm khi còn êm sóng
đường thế gian con tạo gập ghềnh
Mới thấy biển lòng còn cay mặn
hơn trăm con nước đổi thay màu!
Qua đèo thấy núi thấp bằng đất
há dễ leo cao là thấy đời!
Thử rủ nhau leo trèo tuổi nhỏ
hái chùm thơ dại sắm trò chơi!
Như bữa gió về không định được
phương hướng mịt mùng hồn chơi vơi
Vẫn biết đất trời đâu cũng vậy
mà với người lâu thế vẫn chưa thân
Buổi gặp đây lòng giấy đã rách toang
khi hồn giấy còn không chữ viết
Trang sử cũ hiện về như sự thật
giữa bao tình chung đụng với hoang mang!
Hãy vá giùm nhau điều loang vỡ
bao vết cài bom đạn sẽ đơm da
Có khi mắt nhắm hồn bất tử
là lúc đời thương buổi hẹn về!
Đức Phổ