User Rating: 5 / 5

Star ActiveStar ActiveStar ActiveStar ActiveStar Active
 
traicaitao 2 750x430
 
Lòng tôi chùng xuống, không biết từ bao giờ tôi nghĩ tới ngày 30/04/75, ngày sóng gió của cả Miền Nam.
 
Tôi có bốn đứa con còn nhỏ lắm. Đứa con gái đầu lòng hơn sáu tuổi và con trai út vừa tròn một năm. S. bị tập trung cải tạo trên rừng sâu… Những địa danh xa lạ của vùng rừng núi cao nguyên Trung Phần.
 
Đồng hồ đánh thức từ 3h sáng. Tối hôm qua phải thức khuya chuẩn bị đủ thứ, xếp các thức ăn vào giỏ để sáng hôm nay lên đường sớm: Đi thăm chồng.
 
Tôi đi, các con còn đang ngủ say nên không nói được với con lời nào. Tôi nhờ một người láng giềng tốt bụng chăm sóc các cháu.
 
Tôi vắng nhà chỉ một ngày một đêm mà sao lòng tôi lo lắng khôn nguôi.
 
Chúng tôi tập hợp tại ngã tư đường Yên Đỗ từ 5h sáng mà gần 8h xe mới bắt đầu rời thành phố về hướng Phước Long, Bình Long, Sông Bé…
 
Xe chạy qua nhiều đám khoai mì, chạy qua những đám ruộng khô cằn, những mái tranh rách nát, bên những rẫy bắp cành lá xác xơ, nắng cháy: Vùng Kinh Tế Mới!
 
Đến chiều, xe đã tới vùng rừng núi Phước Long, chạy quanh co trong rừng già, càng lên cao, càng chậm, như con bọ hung bò qua dốc! Đường vào trại thăm nuôi lầy lội, chắc là tối hôm qua đã có một trận mưa rừng lớn lắm.
 
Cái dốc đứng cao và dài. Những giỏ đồ ăn thăm nuôi được để trong xe, chúng tôi vén quần thật cao, một tay xách dép, tay kia níu chặt mấy nhánh lồ ô chìa ra hai bên đường lần từng bước nhỏ. Bùn quánh qua ống chân . Mồ hôi nhễ nhại.
 
Vì sợ trợt tôi bò lên dốc. Nhìn lên phía trước, các chị bạn cũng đang bò…! Trông giống một đàn “kiến càng” bò lên dốc. Ý nghĩ ngộ nghĩnh khiến tôi bật cười một mình! Lại thầm nghĩ: chắc ông xã mình đang tưởng tượng ra cảnh này và đang đợi từng giờ, tự nhiên thấy hết mệt.
 
Khoảng bốn giờ chiều thì chúng tôi tới nơi. Rừng trên cao nên rừng âm u tối. Những con muỗi rừng bay lượn từng đàn, cánh dài bụng bự vây quanh chúng tôi! Có lẽ người dân Sài Gòn vẫn còn thơm mùi thành phố dù họ đã nếm đủ mùi vị đắng cay từ khi xuất hiện lá Cờ Đỏ Sao Vàng trên mảnh đất Miền Nam!
 
Mặt trời trốn sau những rặng tre già, gió rừng lạnh buốt trên vai. tôi rùng mình nhìn quanh: Rừng lồ ô và những người vợ trẻ đi thăm chồng !
Vài người bộ đội đi qua, mặt lạnh như rừng già. Họ thật xa lạ. Nơi đây không còn tìm thấy bóng dáng những khuôn mặt miền Nam hiền hoà năm trước.
 
Màn đêm bao trùm thật dễ sợ, lưa thưa vài dãy lều tranh và những ngọn đèn. Dầu mù u hắt hiu vàng úa. Chung quanh tôi là những người vợ trẻ đến từ đâu không ai hỏi nhưng chúng tôi cùng hoàn cảnh và tâm trạng giống nhau nên thân thiện như quen thân từ lâu lắm.
 
Chúng tôi ngồi chung trong một cái lán làm bằng nẹp tre rừng. Hai người bạn khá thân: chị Nguyễn Văn Tường, chị Vĩnh Thuế và tôi. Chúng tôi ngồi chụm lưng vào nhau cho đỡ sợ. Dưới bóng đèn dầu mờ mờ, chị Tường ngồi quấn lại mấy lọn tóc. Chị làm đẹp để sáng hôm sau gặp anh Tường.
 
Trên vách, hai con rắn đầu đỏ đang hả miệng nhìn chúng tôi. Chúng tôi ngồi co vào nhau, nhắm mắt. May mắn có một chị nói đó là rắn Mái Gầm. Nó chỉ rình để ăn vụng thực phẩm của tù nhân. Chúng tôi ngồi đó, lưng dựa vào nhau, bên cạnh mấy giỏ đồ ăn để trong mùng chờ trời sáng. Hai con rắn vẫn nhìn chúng tôi không rời.
 
Sáng hôm sau, mỗi đứa thay cho mình một cái áo tốt hơn. Để giấu nét âu lo của mình, tôi tô lên môi một chút son hồng. Mấy phút nữa tôi sẽ được gặp chồng, người tôi thương nhớ.
 
Thời gian chờ đợi nơi đây như dài gấp bao ngàn lần khi mình chưa đặt chân đến. Gần trưa, chúng tôi đươc gặp người thân của mình. Mỗi gia đình thăm nuôi ngồi một góc nhỏ, cạnh nhau vài mét, trên một lán làm bằng tre rừng.
 
Những chiếc nón lá làm mái che cho những nụ hôn thương nhớ. Đồ ăn bày ra trước mặt nhưng hình như chắng ai đói. Tôi nhìn Bs Tường và Bs Vĩnh Thuế. Các anh bơ phờ, áo quần nát nhàu vì năm tháng lao động tay chân. Nhìn lại chồng mình… ngậm ngùi muốn khóc…
 
Vài món ăn mang ra rồi cất vào giỏ, chẳng ai muốn ăn mặc dù họ đang rất đói.
 
thamchongcaitaokimchi
Ảnh của tác giả và chồng (Bài và ảnh được sự cho phép của gia đình – Lâm Nguyễn)

Bốn tiếng đồng hồ thăm nuôi trôi qua rất nhanh… Và mấy tiếng leng keng báo hết giờ. Tôi vội vàng xếp thức ăn vào giỏ cho chồng. Thuốc nhức đầu, tiêu chảy, mấy ký đường cục, vài bao bột ngũ cốc, một ký tôm khô, một bịch mắn ruốc xào thịt ba chỉ với sả ớt, bộ quần áo…
 
Vài người bộ đội đi đi lại lại thúc giục hết giờ thăm nuôi! Chúng tôi bịn rịn chia tay. Người đi vào trại cúi mặt bước nhanh, thình thoảng gắng quay đầu nhìn lại. Người ra về nhìn theo một lần nữa người thân yêu của mình. Rừng chiều cũng lạnh lùng ngoảnh mặt.
 
Để tránh con đường lầy lội hôm trước, bác tài đưa chúng tôi ra về theo một hướng khác. Đi quanh quẩn trong rừng rất lâu. Mặt trời bắt đầu trốn sau rừng tre già từ từ chìm trong bóng tối.
 
Chúng tôi đi sát vào nhau. Sợ lắm. Một nhóm phụ nữ trẻ chưa một lần nào nếm trải trong rừng đêm. Không biết con gì sẽ tấn công? Người dẫn đường bật cái đèn pin bé tí, ánh sáng yếu ớt không đủ thấy mặt nhau. Chúng tôi loanh quanh trong rừng già. Bóng đêm bao trùm mọi nẻo. Để trấn an nỗi lo âu trong lòng mình, chị bạn đi bên tôi khôi hài: Chúng ta là đoàn ngừời đi tìm vàng… (Vàng và Máu của Thế Lữ). Xơ xác mệt nhoài.
 
Sau hai giờ trôi qua trong rừng tre già, người dẫn đường cũng tìm được hướng ra. Chúng tôi vừa lên xe chưa bao lâu thì rừng đêm cũng chập chùng mưa gió. Tiếng sấm sét, gió rít, nước chảy, mưa rơi. Những nhánh tre rừng nghiêng ngã đập mạnh hai bên chỗ ngồi. Chúng tôi lắc lư theo nhịp di chuyển của chiếc xe đò.
 
Quanh co, băng rừng, qua suối… Lòng tôi cũng đang mưa gió như ngoài trời. Chị Tường đưa cặp mắt ướt lệ nhìn tôi! Chị cũng là một cô giáo đã bị thôi việc từ ngày 30/04. Chị buôn bán chợ trời nuôi đàn con thơ 5 đứa mà đứa lớn nhất vừa tròn 8 tuổi.
 
Tôi bắt đầu lo sợ, sợ bác tài lạc hướng, sợ xe lăn xuống hố. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cô em gái, đầu quấn băng sau khi xuất viện mới cho tôi hay là bị xe lật trên đường đi thăm chồng cải tạo ở Hà Nam Ninh về.
 
Xe cứ lắc lư, chao đảo giữa bóng đêm mịt mùng. Xe chạy gần qua hết một đêm dài mà không tìm thấy hướng ra quốc lộ… Đêm nay, nếu tôi có bề nào không bao giờ về được nữa, thì ai nuôi bốn đứa con thơ đang chờ mẹ ở nhà! Ông bà ngoại mất lâu rồi, anh em tôi đông, nhưng ly tán và tan nát từng mảnh đời sau biến cố 30/04!
 
Những lo sợ không chịu rời bỏ tôi một phút giây nào. Tôi cố nắm chặt hai bàn tay mình lại hít một hơi thật dài. Tôi khom người đứng lên, cố gắng làm một động tác nào đó cho vơi đi nỗi lo sợ trong lòng mình nhưng tôi đã khóc lúc nào không biết. Xe vẫn chạy. Tôi nhắm mắt, cứ để cho giòng lệ của mình hoà theo những giọt nước mưa.
 
Qua một đêm kinh hoàng, xe về tới bên kia cầu Sài Gòn. Bác tài cho chúng tôi xuống xe ngồi lại bên lề đường chờ cầu Sài Gòn mở cửa. Tôi thở phào nhẹ nhỏm như vừa trút được một gánh nặng ngàn cân.
 
Ôi! Một chuyến đi thăm chồng.
 
 
Kim Thoa
 

Tìm các bài HÔN NHÂN & GIA ĐÌNH khác theo vần ABC . . .

Tống Phước Hiệp

Địa chỉ E-Mail để liên lạc với chúng tôi: trangnhatongphuochiep.com@gmail.com