Nếu Nàng Thuộc Loại Đạo Đức Hay Vô Thần cũng phải chia ba bậc: Sùng đạo hạng nhẹ, vừa vừa và “pha na” hay loại chỉ thích “sống hôm nay” mà đối phó.
Vấn đề này ngày trước chẳng bao giờ được đặt ra vì người đàn bà nào mà chẳng có một chút đạo đức, không đạo Phật thì đạo Khổng, đạo thờ ông bà cha mẹ? Từ khi người Pháp xâm nhập vào thì xứ ta còn có thêm Thiên Chúa giáo. Đạo nào cũng có một đấng tối cao đã từng hy sinh suốt đời để cứu muôn dân, dạy mọi người phải làm lành tránh dữ. Mấy năm về sau nầy mới có những nhân vật vô thần, học theo những quyển sách của Camus với Sartre.
Hiện ở xứ ta, tôn giáo đóng một vai trò quan trọng nên chúng ta không thể bỏ qua, vì thế phải dành một chương để trình bày cho đầy đủ. Đạo nào cũng được chia ra nhiều bậc, từ cao xuống thấp ta phải tùy đó mà liệu bề ăn ở. Nếu ta ở khéo thì tình càng thêm thắm thiết, nếu ta vụng về thì có ngày sẽ bị ra rìa, đừng có ngồi đó mà than thở.
Hiện tại đối với những thiếu nữ ngoan đạo sự ảnh hưởng của cha và thầy không phải ít ta “sức mấy” mà dám không nghiên cứu cho rõ ràng Nàng đạo gì? Bậc thứ mấy.
Ở đây đạo gì cũng được chia ra ba bậc, bậc một tức là nhà có treo ảnh treo tượng vậy thôi, đại lễ mới thấy đi nhà thờ đi chùa một lần, ai hỏi đạo gì thì khai chứ không chuyên cần. Bậc hai biết lo sợ hơn, siêng năng hơn, lên đến bậc ba thì sẵn sàng tung hô khẩu hiệu “thà mất nước chớ không thà mất đạo”.
Nếu Nàng Đạo Phật
Bậc một – Ta chỉ cần cũng là phật tử bậc một như nàng, tức là khỏi phải kiêng thịt. Ngày Rằm Mùng Một có hứng thì mời nàng đi ăn chay cho vui không thì thôi. Không cần phải biết chuyện Phật đi bốn cửa thành vì chính nàng cũng chưa chắc đã biết.
Đạo nào cũng thế, ở bậc một là bậc dễ chịu nhất vì nàng không đòi hỏi, ta khỏi phải đóng kịch, phải cố gắng theo cho kịp, lắm khi rất bực mình.
Bậc hai – Chỉ cần nói chuyện nửa giờ đặt vài câu hỏi cho khéo là biết nàng ở bậc nào. Có người sẽ ngây thơ không biết hỏi câu gì? Chẳng hạn nếu nàng thuộc loại trí thức thì ta sẽ hỏi:
Cô có đọc mấy bài phỏng vấn Thượng tọa Thích trí Quang của các báo Time, Newsweek, Express vừa rồi không? Cô nghĩ sao?
Nàng sẽ trả lời và ta dựa theo đó mà đoán biết. Nếu nàng cứ giả vờ trí thức hoặc không có gì thì ta sẽ đặt ngay vấn đề: Ngày mai Viện Hóa Đạo có cuộc thuyết pháp cô có đi không?
Nếu nàng trả lời: “Đi chớ sao không!” bằng một giọng nghiêm trang đứng đắn thì mình biết nàng ở bậc ba nếu nàng trả lời: “Để xem thử ai giảng và giảng về vấn đề gì, nếu có thì giờ thì sẽ đi” ấy là nàng ở bậc nhì, nếu ở bậc một thì nàng sẽ lắc đầu bảo: “Em ngại những đám đông lắm”, thế tức là không đi, ai diễn thuyết cũng chẳng đi và diễn về vấn đề gì Cô cũng chẳng đi.
Nếu nàng ở bậc hai, mà ta muốn nàng dành cho nhiều thiện cảm thì phải tự ra Viện xem ai giảng và giảng về vấn đề gì? Ta sẽ đến xin ăn chay nhà nàng vào ngày Rằm, Mùng Một hoặc những ngày Vía lớn. Ta ra hiệu sách tìm những quyển về giáo lý mua tặng nếu có dịp đi Nhật đừng quên ghé Kyoto mua cho nàng một chuỗi tràng hạt hoặc một tượng Phật nhỏ, sang xứ Ấn Độ, Miến Điện cũng nên nhớ lấy món quà tinh thần cao cả ấy.
Nói chuyện với nàng phải tỏ ra mình có căn bản đạo đức, kể những kỷ niệm ngày bé theo mẹ đi chùa thế nào, lễ quy y ra sao v..v… Nàng sẽ cảm động lắm, nghĩ rằng anh chàng có căn bản đạo đức không phải phường lưu manh nếu ta mà được “sửa túi nâng khăn” cho anh chàng thì chắc sẽ không phải đau khổ vì người có đạo, vì ai nỡ để vợ con phải khổ.
Bậc ba – Gặp các cô ở bậc ba ta nên tâm niệm câu “mất nước hơn mất đạo”. Nghe có biểu tình, xuống đường, hội thảo, cũng phải phóng xe đi ngay đến cho kịp hoan hô đả đảo.
Phải biết vanh vách những tiểu sử của các Thượng Tọa và cái quá trình tranh đấu của mỗi ông. Phải hiểu rõ thế nào là Nam Tông, Bắc Tông, là Đại Thừa, Tiểu Thừa. Muốn cho nàng thương nhiều khi có biểu tình ta phải xin giữ một chân trật tự hoặc leo lên xe có ống loa mà ngồi hò hét, tệ lắm cũng phải cầm biểu ngữ căng thẳng chứ đi khơi khơi tay không chưa đủ cho nàng kính phục. Cố nhiên là rằm, mùng một phải lên chùa, lên viện xin ăn chay, làm công quả.
Nói tóm lại phải tỏ ra mình xứng đáng với nàng, nàng sao thì mình vậy, hai người mà cưới nhau thì ăn xong đóng cửa đi làm việc phước thiện mà thôi. Ngày sau con đẻ ra cho học vỡ lòng bằng tiếng Phạn, thuộc làu kinh Vedas.
Về cách đối xử thường ngày với ta phải để cho nàng đi lên chùa luôn, nếu ta bận việc không đưa đi và ở lại được thì chiều đi làm về ta phải đến đón. Có như thế thì nàng mới yêu ta và không bị quáng mắt vì những Phật tử khác ngoan ngoãn hơn.
Nàng Đạo Thiên Chúa
Vì tình trạng nước nhà, chứ ngày xưa vấn đề nầy không đặt ra bao giờ, dù nàng là đạo Phật hay đạo Chúa cũng chẳng có gì khác biệt ngoài sự ngủ sớm đêm thứ Bảy, ăn cá ngày thứ Sáu của các cô gái theo đạo Chúa và sự ăn chay ngày Rằm, Mùng Một của đạo Phật.
Ngày nay không biết lý do vì đâu mà sự cách biệt càng ngày càng sâu xa, dân cùng một nước, ở cùng một nhà nhưng nếu khác đạo thì lắm khi như hai kẻ thù nghịch. Nếu ta không có cái ý định muốn dung hòa, muốn lấp hố để đưa nước nhà đến chỗ thoát khỏi sự chia rẽ thì ta đành cũng phải theo nàng vậy.
Cũng như với những người đẹp bên Phật Giáo, ở đây ta cũng phải chia ra ba bậc – Nàng ở bậc nào thì ta cũng phải theo cùng một đạo là việc trước nhất. Vì khác đạo khó mà đóng kịch.
Bậc một – Phận sự của ta sẽ dễ dàng hơn, ta chỉ có ăn cá ngày thứ Sáu và đêm thứ Bảy liệu đi chơi đâu cũng phải đưa nàng về ngủ sớm, mặc dù lễ nhất để cho bồi bếp, lễ nhì để cho ông già bà cả và lễ ba mới để dành cho trai thanh gái lịch đi để liếc nhau lúc vào và lúc ra, biết thế nhưng cũng phải nhắc nàng nên về sớm. Nàng sẽ cảm động nhận thấy ở ta một chàng trai có ý thức, có đạo đức và sau này nhất định phải là một người chồng lý tưởng, vì đồng thời với sự ý tứ ấy, ta lại còn đọc hai bài trước để áp dụng nếu nàng là con nhà giàu, nếu nàng là kẻ trí thức v.v..
Bậc hai – Bắt đầu khó khăn hơn, mất nhiều thì giờ hơn một tí, ngoài sự ăn chay ngày thứ Sáu, ngủ sớm đêm thứ Bảy ta còn phải đưa nàng đi viếng những nhà thờ lạ để đốt đèn cầu nguyện. Có dịp ra Trung phải nhớ mang theo cái be để xin nước ở nhà thờ Đức Mẹ La Vang.
Nhớ trong câu chuyện thỉnh thoảng phải nhắc lại những lời của Cha giảng ở nhà thờ (nếu nàng thuộc loại ít trí thức) hoặc đọc những đoạn Thánh Kinh của các Thánh Mathieu, Thánh Luc. (Nếu nàng học cao).
Phải biết rõ lúc nào nên ví mình với ông Thánh Pierre hay Thánh Augustin v…v… Ban đêm thỉnh thoảng có đến thăm nàng thì mở máy phát thanh, đừng có tìm nghe Minh Hiếu với Hà Thanh mà hãy nghe Cha giảng. Nàng sẽ yêu ta hết mình, thấy ta ở một tâm hồn đức độ, đáng kính đáng phục.
Món quà tặng lúc nào cũng phải kèm tượng ảnh, tràng hạt, sách về đời của Chúa, của Đức Mẹ, của các Thánh. Hẹn với nàng sau nầy: “Nếu được ơn trên ban phước chúng ta có thể du lịch ở Pháp thì anh sẽ đưa em về Lourdes để chiêm ngưỡng cái hang đá nơi Đức Mẹ hiện ra”. Ta hẹn sẽ sang Ý cho nàng được viếng Tòa Thánh, Vatican.
Bậc ba – Ta phải ăn ở giống hệt như đối với những nàng bậc ba Phật giáo. Bỏ hết, dẹp sang một bên, dẫu cho bát tiên có xuống tuýt ở rạp Hưng Đạo cũng không thèm khi đã có lệnh biểu tình của Cha triệu tập.
Ta phải luôn luôn có mặt trong các buổi kiệu, buổi lễ. Trước khi ăn, khi ngủ phải nhớ lẩm bẩm đọc kinh. Có một chàng trai thú nhận rằng nhờ sự đọc kinh lầm thầm đó mà chàng ta cưới được vợ mặc dầu không thuộc câu kinh nào mà trước khi ăn chàng cũng chấp tay đọc thầm: “Nay ăn ở đây mai ăn ở đâu, nay ăn ở đây mai ăn ở đâu”. Đến lúc đi ngủ cũng thế: “Nay ngủ đây mai ngủ ở đâu”. Nhà cô gái thấy chàng ngoan đạo quá nên đã chấp thuận cho làm rể. Cố nhiên là sau đó anh chàng phải học gấp mấy bài Kinh Lạy Cha, Kính Mừng.
Ta cứ làm y như thế nếu nàng ở những đạo khác, chia ra ba bậc mà điều khiển thì thế nào cũng ăn đứt những kẻ “to bằng cấp, dài xe hơi” hơn ta. Vì khi đã có đạo thì cô nào cũng “pha na” hơn tất cả.
Nếu Nàng Vô Thần
Vô thần cũng phải chia ra hai loại. Vô thần mà lại vô tình cảm – Đối với những nàng này ta cũng phải tỏ ra sắt đá. Thấy ai khóc thì cho là nước mắt cá sấu, thấy ai buồn thì cho rằng mất thì giờ. Thầy xây chùa, đền thì phê bình là tốn tiền vô ích. Giỗ cha giỗ tổ gì cũng không nhớ chỉ nhớ chuyện ăn chơi, giảng cho nàng cái lợi của những người chỉ sống hôm nay.
Nếu nàng được tự do không bị gò bó gia đình thì ngày nào ta cũng đến đèo xe “vét-ba” nàng đi ăn, đi chơi, đi nhảy.
Những thiếu nữ nầy xứ ta mới bắt đầu xuất hiện chứ các nước Âu Châu đã có mặt khá nhiều. Có bao nhiêu tiền thì ăn chơi trong một lúc, mua thuốc lá thơm, hút vài hơi rồi vứt đi. Trong nhà có từng cái gạt tàn thuốc to lớn, khi hết tiền lại đi nhặt tàn ra mà hút nữa.
Dùng chữ vô thần cho có vẻ văn hoa chứ đúng nghĩa ra phải gọi là sa đọa, ở dưới hỏa ngục đã có một căn phòng đợi sẵn.
Các cô này chỉ thích tìm bạn với những kẻ nào có tâm hồn thích hợp với mình. Hiện giờ thế giới đang đi đến chỗ “kỳ quái”, càng kỳ quái chừng nào lại càng được hoan nghênh chừng ấy.
Muốn giữ các nàng này, ta cũng phải “hú với đầu sói” hệt như đàn sói. Tôi xin phép phỏng theo cái quan niệm kỳ quái để cống hiến cho các bạn trai. Chẳng hạn ta mời nàng về nhà, lấy một chiếc giày cũ banh ra đội lên đầu làm cái mũ, lấy cái áo len mặc ngược lại tay xỏ vào chân.
Mở máy ghi âm ra cho nàng nghe nhạc, một thứ nhạc do ta tạo ra nên. Lấy một bản Jazz họa thêm tiếng xoong nồi đập xủng xoẻng vào, thỉnh thoảng ngừng nhạc, thì tiếng giảng kinh của một vị Cha ở nhà thờ hoặc một vị Thượng Tọa. Tiếp sau đó ta đóng một màn tra tấn, cho máy điện chạy rè rè và những tiếng thét rú lên đau đớn. Xong rồi lại nhạc, tiếng bom, tiếng súng, tiếng máy bay, giọng cười khàn khàn vật chất của cô thương nữ, giọng khóc oe oe của trẻ con v..v…
Ta sẽ làm bộ thành kính như nghe một bản nhạc lễ của Bach hay của Mozart.
Câu chuyện của nàng với ta, nếu nàng không có học thức thì chỉ có nằm gác chân lên tường hút thuốc, nếu nàng có học thức thì ta sẽ kể cho nàng nghe những câu chuyện sa đoạ ta đã đọc được ở thế giới chẳng hạn như tác phẩm “Justine” của Sade, rồi ta phân tích và hoan nghinh tác giả.
Ta sẽ giúp nàng cởi bỏ những thành kiến cổ hủ cho rằng xiềng xích cản lối tiến bộ của con người.
Vô thần mà có tình cảm – chút xíu – với những cô nàng này ta khỏi cần đóng vai kỳ quái chỉ cần tỏ vẻ khinh bạc, kể cho nàng nghe những sự ràng buộc về con cái, nếu ta có con thì sẽ theo lối giáo dục của mấy chú bé thời Hitler. Không bao giờ đưa nàng đi đền chùa, chỉ đưa đến mộ là quá lắm. Nàng thương cha mẹ hơn loại trên thì ta cũng phải giả vờ hỏi thăm chút đỉnh, trong câu chuyện không nói đến một sự tin tưởng gì, trong cuộc sống cũng vậy.
Lấy quyển Etranger của Camus làm đúng Thánh Kinh, đại loại như thế, nếu nàng thông minh, nếu nàng chỉ có cái vỏ bên ngoài mà đầu óc rỗng tuếch thì rất dễ, chỉ có mấy vấn đề ăn, ngủ, đi chơi, đi nhảy.
Câu chuyện dồn trong những vấn đề hiệu ăn nào ngon nhất, tiệm nhảy nào đèn mờ, du dương dễ nhất. Cô ca sĩ nào xinh, kiểu áo nào xét-xi.
Với loại nàng nầy cuộc sống rất dễ dãi, hợp với đa số người chỉ thích ăn chơi, không có ý định xây dựng thì gặp loại này là đúng nhất, hợp nhất.
Đối với đàn bà, nhất là đàn bà Việt Nam nổi tiếng là thông minh, các bậc nam giới hãy liệu bề mà ăn ở. Vì càng ngày cuộc sống càng được cởi mở, không phải như ngày xưa mà “chồng giận thì vợ làm lành” nữa đâu. Ngày nay “chồng giận thì vợ thây kệ”.
Các bạn trai có thấy đúng như thế không? Huống nữa là ở thời đại mà đàn bà dễ làm giàu hơn đàn ông. Chỉ cần đi một buổi dạ hội gặp một cấp chỉ huy chưa vợ mà cô đẹp nhất đám là vài tháng sau một bước cô lên đệ nhị, đệ tam, nếu không là đệ nhất phu nhân.
Các ông liệu đó mà ăn ở giữ gìn đừng có tưởng cưới rồi là thuộc quyền sở hữu hoàn toàn về mình, còn lâu!
Minh Đức Hoài Trinh
(theo Thời Nay số 162/1966)