Công viên thành phố một ngày mùa xuân đầy nắng ấm, hoa cúc dại, hoa uất kim hương đủ màu nở rộ, những con chim bồ câu thong thả dạo chơi trên thảm cỏ xanh mướt, tiếng chim hót ríu rít vui tươi, cảnh vật tuyệt đẹp thanh bình và êm ả nhưng lòng tôi đang nổi sóng, tâm tôi là một chuỗi vọng động không ngừng.
Quán cà phê Hoa Hồng Nhỏ nơi tôi đang ngồi nằm ngay trong công viên nhìn ra hồ nước mênh mông nắng. Ngồi bên cửa sổ, tâm hồn tôi thật xao xuyến, bâng khuâng không phải vì cảnh vật mùa xuân hữu tình, chẳng phải vì hồ nước long lanh diễm lệ mà vì một… cố nhân. Phút giây chờ đợi chợt vùng lên mãnh liệt, rộn ràng như mặt hồ yên tĩnh kia bỗng nổi ba đào trong một cơn bão lớn khi tôi nhìn thấy em xuất hiện. Em thong thả khoan thai đến bên một chiếc ghế đá, nghiêng mình nhặt những chiếc lá rụng đầy trên ghế rồi từ tốn ngồi xuống rút ra một quyển sách và chăm chú đọc. Chiếc ghế đá nơi em ngồi đối diện với tầm nhìn của tôi nên mỗi nhất cử nhất động của em, dáng vẻ yêu kiều, chiếc áo đầm trắng xinh xinh ôm gọn lấy thân hình nhỏ nhắn diễm lệ của em, khuôn mặt nghiêng nghiêng dịu dàng của em, tất cả đều làm tôi rung động tận sâu thẳm tâm hồn, hệt như lần gặp gỡ đầu tiên, cảm xúc của tôi không hề khác, bởi vì em nhìn cũng không hề khác chút nào. Than ôi! Chỉ có tôi là khác xưa nhiều lắm.
Em vẫn chăm chú với cuốn sách trên tay, tôi đăm đăm nhìn nhưng vẫn ngồi yên bất động đến không dám thở mạnh. Tôi và em gần nhau quá nhưng sao xa cách nghìn trùng. Chỉ vài bước chân thôi, tôi có chạy đến bên em, tất cả sẽ lại bắt đầu như mười năm về trước: em sẽ nhìn tôi trìu mến, đầy tình yêu thương, bao dung độ lượng. Tôi nghĩ thế nhưng tôi vẫn không dám vì tôi cảm thấy mình và em cứ xa vời vợi dù đang gần nhau trong gang tấc. Tôi đau đớn, khổ sở dữ dội giữa mâu thuẫn của sự đứng dậy bước ra ngoài gọi em thật to, ôm xiết lấy em vào lòng và khóc, mặt khác lại muốn em đi, đi xa thật xa, khuất khỏi tầm nhìn của tôi để khi em đi rồi tôi cũng khóc. Bên tai tôi văng vẳng lời của Sư Phụ, một vị Hòa Thượng đáng kính của một ngôi chùa nhỏ nơi tôi có duyên phận ngang qua đó.
Nếu con gặp lại người nào mà con cảm thấy yêu thương và có lỗi lầm với người nhất mà con chiến thắng được mọi cảm xúc của dục vọng, giữ được một tâm hồn tĩnh lặng thì con hãy quay về đây.
Người đó chính là em, người mà tôi đã khổ công đi tìm kiếm khắp nơi. Em, người vợ tội nghiệp, người yêu thương tôi với tất cả tấm lòng và cũng bị tôi chà đạp với tất cả tấm lòng. Mười năm trời xa cách, em vẫn còn đó, trong trắng trinh nguyên, bình yên như mặt hồ phẳng lặng, còn tôi tan tác, tả tơi như một gã ăn mày giữa chợ. Quanh tôi chẳng còn Ngọc, Dung, Linh, Huệ, Mai, Đào, Yến, Oanh nào nữa bởi tôi đã dùng tiền mua, họ thì bán. Khi tôi hết tiền mua, họ lập tức chẳng có gì bán, công bằng và tàn nhẫn đến rợn người. Vậy mà tôi đã sống như vậy, sa đọa, thác loạn, dẫm lên em mà đi, dày xéo lên tình yêu cao thượng, lòng vị tha trời biển của em mà đi. Tôi là kẻ đúng là từ sáng đi vào tối: từng có một đời sống giàu sang nhung lụa, có những thành công rực rỡ trong đời, tiền tài, địa vị đầy đủ và tôi yên tâm hưởng thụ cứ y như của báu cả thế gian đổ vào mình suốt đời, không biết để cuối cùng lại là một kẻ cùng tử khốn khổ, khốn cùng. Tôi chẳng biết gì gọi là nhân quả báo ứng là tội phước cả. Đơn giản tôi nghĩ rằng mình không hại ai, không cướp của, giết người, đốt nhà, phá miễu, vậy là tốt lắm rồi. Của cải mình làm ra được thì phải biết hưởng thụ chứ, mà hưởng thụ có nghĩa là: ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà lớn, lái xe sang, kẻ hầu người hạ, tay trái một cô, tay phải một ả. Thế mới là xứng đáng sống trên đời!
Tôi đã sống như thế cho đến khi gặp em, gặp tại một quán Karaoke vào một ngày cuối tuần đông đảo. Em đi chung với một đám bạn gái, em nổi bật lên trong số họ không phải vì đẹp nhất mà vì mái tóc đen huyền tự nhiên xõa ngang vai, chiếc áo đầm trắng kiểu cách đơn giản nhưng rất hợp với dáng vóc kiều diễm thon thả của em. Em làm tôi nhớ đến một câu thơ của ai đó: „Áo trắng đơn sơ mộng trong tay“, em thật dễ thương như vậy. Tôi bị em quyến rũ ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ bởi khí chất thanh cao, tao nhã toát ra mãnh liệt từ em. Em không hề biết rằng mình đang bị quan sát một cách say đắm bởi một gã đàn ông khét tiếng đa tình của thành phố này. Em vẫn điềm nhiên vô tư giữa đám bạn bè vui nhộn xung quanh, mỉm cười với họ, hoàn toàn không to tiếng ồn ào tham gia vào cuộc trò chuyện chung và cả buổi chẳng hát một bài nào. Em đâu ngờ đêm đó là một đêm định mệnh, con bồ câu trắng bé nhỏ đang bị diều hâu rình rập và sẽ bị ăn thịt nay mai. Tôi chìm nghỉm vào đôi mắt buồn đẹp não nùng như mặt nước hồ thu của em mặc dù đêm đó có hai người con gái đẹp khác đang cố sức tranh giành tình cảm của tôi về phía họ.
Tự nhiên, tôi cảm thấy có một sự điên loạn ngấm ngầm xảy ra trong tâm thức khi so sánh cách sống của mình và vẻ điềm đạm, đoan trang cao quý của em, nhìn em có vẻ lạc lõng, bơ vơ làm sao nơi quán Karaoke ồn ào náo nhiệt và đầy phức tạp ở thành phố này. Nhưng tối hôm sau, rồi lại hôm sau, tuần sau, tháng sau, tôi không gặp lại em ở nơi đó nữa, tôi buồn rầu vu vơ, cõi lòng hoang vắng lạnh lẽo dù quanh tôi chẳng thiếu gái đẹp và đám bạn nhậu ầm ĩ vui nhộn. Tôi giật mình khi nhận ra mình hình như đang mắc bệnh tương tư. Tôi oán hận vu vơ rằng ở nơi nào đó sao em không hề biết đến nỗi đau khổ của tôi, rằng tôi một gã „độc cô cầu bại“ trên tình trường mà lại đang bị… thất tình. Rồi sự khổ công của tôi cũng được đền bù, dù em đã biến mất trong tà áo trắng mong manh như sương khói, cuối cùng tôi cũng tìm ra được em đang làm cho một quán ăn Nhật giữa trung tâm thành phố và gã chủ lại có quen biết với tôi. Khổ thay! Chính gã cũng đang si mê và tán tỉnh em nhưng không thành công. Có điều vì gã là người Nhật chắc có tí máu võ sĩ đạo nên cư xử rất cao thượng dù tình cảm của gã chẳng được em đoái hoài. Nhưng gã vẫn hy vọng và tâm sự với tôi rằng em là một người con gái đặc biệt có khí chất rất cao quý hiếm có, ai mà là chồng của em thì thật có phúc lớn. Khỏi cần nói, tôi cũng biết là gã nói thật bởi vì chính tôi cũng nhận ra được điều đó ngay từ lần đầu gặp em. Tôi đến ăn Sushi như cơm bữa, chăm chú quan sát em làm việc và thầm phục tinh thần trách nhiệm cao, tư cách ngay thẳng đứng đắn và phong cách làm việc ung dung, thoải mái nhưng rất lịch sự, nhã nhặn của em.
Tôi đến với em lúc ấy thật sự với tấm lòng chân thật, với tất cả khao khát của một gã nông dân mong được con gái đẹp của phú ông đoái hoài đến hắn. Và tôi đã thành công rực rỡ, tôi được em, được ôm em trong lòng dưới ánh mặt trời tươi sáng, dưới ánh trăng thanh mơ màng, dưới những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm thăm thẳm. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra rằng quỷ sứ không thể sống chung với thiên thần lâu dài được nếu nó không chịu bỏ đi cái tâm quỷ của nó. Em hiền lương, ngoan hiền và thuần hậu bao nhiêu thì tôi thủ đoạn, dối trá bấy nhiêu. Bản tính trăng hoa lại trở về, tôi lại lang thang đi tìm Mai, Lan, Cúc, Trúc ban đầu còn e dè, sau thì công khai với em, tôi tin là em yêu tôi thì sẽ tha thứ, tha thứ và chấp nhận tôi là như thế cho đến… cuối đời.
Thật là ngu muội! Khi trái tim em bị tôi đạp nát tơi bời thì em lẳng lặng ra đi vào một đêm mưa lạnh, chẳng oán trách, giận hờn, em đi nhẹ nhàng như cơn gió. Từ đó tôi sa sút, tôi bệnh hoạn, tôi tuột dốc như gã Tú Uyên tội nghiệp trong truyện „Bích Câu Kỳ Ngộ“ hối hận ôm bức tranh Giáng Tiên mà khóc. Chẳng ai biết em trôi dạt về đâu, cuộc đời mới sẽ ra sao? May là em không dính với tôi cái đuôi nào không thì oan kiên nghiệp chướng tôi gieo cho em càng chồng chất. Có lẽ em đủ khôn ngoan để biết rằng tôi đã từng có bao nhiêu đứa con; đứa thì chưa hề biết mặt cha, đứa biết mặt thì không được nhìn nhận, đứa được nhìn nhận thì không được cha nó quan tâm săn sóc đàng hoàng, nếu có con với tôi thì tương lai có lẽ nó cũng chẳng hạnh phúc với một người cha như vậy. Em yêu tôi nhưng thừa thông minh tránh vết xe đổ của những người đàn bà đi trước.
Bây giờ tôi trở lại đây, quán Karaoke năm xưa bao lần thay chủ và đã đóng cửa từ lâu. Hiện nay thì nó trở thành quán cà phê Hoa Hồng Nhỏ lịch sự, xinh xắn, thoáng đãng. Chủ nhân là một đôi vợ chồng trẻ người Ý hòa thuận, yêu thương nhau cùng hết lòng lo cho cái quán nước dễ thương này. Tôi lại vất vả đi tìm em, khắp nơi, dò hỏi bao người, mòn bao đôi giày mới biết được cuối cùng em quay về chốn cũ có điều không quay về làm lại quán Nhật năm xưa dù gã chủ vẫn còn đó. Gã đã là cha của hai đứa con và nhất quyết phải lấy bằng được một cô vợ người Việt, có điều cuộc hôn nhân này tiếc thay không bền, họ lại ly dị nhau. Chẳng biết lỗi tại ai có điều chắc chắn là gã Nhật lấy vợ chỉ vì cô gái này có những nét hao hao giống em nhưng khí chất hóa ra khác xa em một trời một vực.
Em quay về, dù phố cũ quá to lớn, gã vẫn biết là em đã về và còn biết em đi làm cho một viện dưỡng lão, chẳng liên quan gì đến nhà hàng quán xá cả. Tôi tìm em, gã tìm tôi, em chẳng tìm gì cả. Em vẫn một mình, trắng trong, thanh thoát, sáng rỡ như trăng rằm, có điều đôi mắt buồn năm xưa không còn nữa, em xinh đẹp hơn và quyến rũ đến nao lòng. Tôi đi giày rách, áo khoác ngoài tả tơi, tâm hồn tan nát đi tìm ra em. Dù linh cảm báo tôi biết rằng em sẽ không khinh bỉ, mỉa mai tôi như những người đàn bà ô trược từng đi qua đời tôi, nhưng tôi vẫn không dám gặp em vì tôi biết mình dù gì cũng còn một chút liêm sỉ của con người. Mặt khác, tôi muốn đi vào một con đường sáng khác, con đường mà Sư Phụ khả kính của tôi đang đi: con đường rửa sạch bụi trần, con đường giải thoát.
Tôi gặp Sư Phụ lúc cùng đường, quẫn bách nhất, đạo hạnh thâm sâu, chí cả cao vời và đức khiêm cung, ôn hòa của Ngài đã làm tôi khâm phục tận đáy lòng. Người là vị lương y chữa bệnh trầm cảm tốt nhất của tôi. Người nói rất ít, nhưng những lời nói như thần dược sáng nội tâm mù lòa, bệnh hoạn của tôi từ bấy lâu nay. Có điều Sư Phụ không giúp tôi xóa được ám ảnh trầm trọng trong tâm hồn tôi về em, những giấc mộng êm đềm lẫn dữ dội của tôi về em. Ngài không cho tôi xuất gia, tôi cũng tự biết đây là con đường sáng đẹp nhất và cửa thiền không phải là nơi an dưỡng của những kẻ trốn chạy ái tình. Xuất gia là một chí nguyện cao cả của những người có trí tuệ, có tâm hồn rỗng rang, rộng rãi. Tôi còn quá nhiều uẩn khúc bởi vì tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ ngoài việc thừa hưởng gia tài đồ sộ để lại của họ, tôi chẳng biết đến tình thương chân thật của họ ra sao, trên đường đời cho đến bây giờ tôi chẳng có lấy một người bạn chân thành, một người vợ chung thủy, một đứa con ngoan, tôi chẳng có một thứ tình gì ngoài tình em, bởi vì tôi biết em vẫn chờ đợi, vẫn cầu nguyện cho tôi, sẵn lòng bao dung, tha thứ mọi lỗi lầm của tôi, chính vì cái tình quá cao sâu này mà tôi không thể vượt qua được để đi vào con đường sáng kia được.
Tôi lại đau đớn khổ sở lê lết thân tàn rình rập em mọi nơi chốn để chỉ nhìn thấy em và không để cho em phát hiện. Em bằng xương, bằng thịt nhưng với tôi sao mong manh sương khói xa vời. Tôi sợ khi động vào, em sẽ lại biến mất, như hai lần trước, tôi sợ, tâm hồn bấn loạn để rồi cuối cùng tôi quyết định trở về chùa gặp Sư Phụ. Tôi nghĩ rằng chỉ nhìn thấy Người, xin được ở bên Người vài ngày thôi cũng đủ cho tôi tìm được sự an lạc trong tâm hồn rồi.
Sân chùa nhộn nhịp các thiện nam tín nữ đi lễ vì hôm nay là ngày rằm lớn, ngôi chùa nhỏ nhưng với tôi đẹp như Cực Lạc ở trên đời bởi sự săn sóc của Sư Phụ, bởi đức từ bi, đạo hạnh chân chính của Người. Tôi bước chân vào đến giữa sân chùa, trước tôi một dáng người rất quen thuộc, mái tóc đó, khuôn mặt nhìn nghiêng dịu dàng đó không thể nào lẫn đi đâu được, người đó không mặc áo đầm trắng mà là áo lam của người Phật tử. Chân tay tôi lạnh hẳn, tim như ngừng đập, thần giao cách cảm của tôi mãnh liệt đến nỗi kéo hẳn bước chân đang đi tới của người đó xoay hẳn lại. Em nhìn tôi, tôi đăm đăm nhìn lại, sân chùa nhộn nhịp người lại người qua, tiếng nói tiếng cười lao xao, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy ai … ngoài em. Chỉ có đúng ba bước chân thôi nhưng không ai bước đến. Cả hai đều lặng người đi như vậy rất lâu, bao lời nói thành thừa thãi trong lúc này. Cả hồ nước bắt đầu tràn vào đôi mắt xinh đẹp của em, cơn sóng thần cuồn cuộn trong lòng tôi và có lẽ cũng dâng cột nước dội vào mắt tôi đến nơi rồi.
Cảnh vật mờ đi rồi chợt hiện lại hình dáng Sư Phụ đứng đó tự bao giờ. Người nhìn cả hai chúng tôi, mỉm cười, nụ cười khoan dung độ lượng, tay Người chắp lại thành một búp sen:
Mô Phật!
Trích từ: “Những Cây Bút Nữ 2”