Tên nó là Hoàng Hạ. Mùa hạ vàng. Mùa hạ luôn có nắng. Nắng nhè nhẹ hay nắng cháy da cũng thế, người ta vẫn nói “nắng vàng reo vui dưới những bước chân chim” để chỉ những đứa bé tung tăng trong những buổi đến trường. Có nghĩa là tên nó hoàn toàn mang một ý nghĩa rộn rã, vui tươi, chứ không sầu bi, áo não chút nào. Có điều đặc biệt là tính nó rất giống con trai. Hồi bé, mẹ thường cho nó mặc quần áo con trai. Mẹ cứ ngắm mãi tấm ảnh nó khôi ngô trông bộ đồ vest, tay chống nạnh, miệng cười toe toét bên cạnh chậu trầu bà xanh mướt.
Lúc bé nó có biệt danh là Ù. Mẹ cứ tả mãi cái dáng tròn u của nó mang miếng tã nặng chịch, xệ xuống tới đầu gối chạy ụt ịt trên sàn nhà gỗ. Mới một tuổi rưỡi mà mỗi lần nó chạy, cái sàn nhà cũng vang lên tiếng bình bịch. Anh lớn hơn nó ba tuổi, từ nhỏ rất khéo tay. Những cái hình anh nó vẽ trông mới đẹp làm sao, vậy là nó cũng đòi giấy bút để vẽ. Không biết đẹp hay xấu, được khen hay bị chê, cứ thấy anh vẽ là nó phải vẽ cho được. Hình nó vẽ được dán cạnh “tác phẩm” của anh. Ba hỏi nó:
- Con vẽ con gì đây?
- Con chó!
Ba nhìn mẹ đang bụm miệng cười, nói khẽ:
- Con chó mà trông giống con bò!
Nó giương đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ bất mãn. Ba dán xong, lùi ra xa ngắm nghía rồi vỗ đầu nó:
- Giỏi, con gái giỏi, vẽ một con mà nhìn ra thành hai con.
Nó không hiểu hết câu nói, nhưng không sao, có chữ giỏi là nó cảm thấy “happy” rồi.
Lớn một chút nó bắt đầu theo mẹ xem phim Tàu. Nó xem hết từ Thần Điêu Đại Hiệp cho đến Anh Hùng Xạ Điêu, Tiếu Ngạo Giang Hồ, nhưng bộ phim đắc ý nhất của nó là Sở Lưu Hương. Nó có thể nằm trên sofa, ôm cái gối ghiền, xem suốt ngày mà không chán. Mỗi lần ba mẹ đi đâu, nó hay khóc đòi theo. Nhưng khi mẹ dỗ dành “con ở nhà xem Sở Lưu Hương” thì nó lại vui vẻ gạt nước mắt, ôm lấy chiếc gối, nằm gọn lỏn trong sofa, say sưa theo dõi.
Sau này, mỗi lần có khách mẹ hay đem chuyện này ra kể, mọi người nhìn nó cười ha hả, nó cũng cười theo mà trong lòng tự hỏi “có mỗi chuyện này sao mẹ kể hoài không biết chán!”.
Năm mười một tuổi, trong một lần đóng kịch cho chương trình văn nghệ Tết của Chùa, nó bị bắt buộc phải trang điểm, bạn bè nhìn nó ồ lên:
- Bữa nay Hoàng Hạ giống con gái rồi!
Từ nhỏ nó vẫn nghĩ mình như con trai, nên chạy thẳng một mạch vào phòng ba, giậm chân:
- Con không thích làm con gái!
Ba mẹ nhìn nhau cười. Tuy nói vậy nhưng nó cũng len lén nhìn vào gương và… công nhận giống con gái thiệt. Chả bù hồi nhỏ nó chỉ rập khuôn theo ba. Ba mang chùm chià khóa ở túi quần jean thì nó cũng phải có chùm khóa. Ba sơn nhà, nó cũng phải có một cây cọ và một cái lon nhỏ đựng nước sơn. Nhất nhất mọi việc đều phải giống ba. Bởi thế, ai cũng nói nó giống con trai. Vậy mà bây giờ… Nó cảm thấy ngồ ngộ.
***
Năm mười bảy tuổi, vào giữa niên học lớp 11, nó được cô giáo giao nhiệm vụ giúp một nam sinh vừa nhập học, chưa thông thạo tiếng Anh. Nhìn mặt là biết ở Việt Nam mới qua. Con nhỏ bạn ngồi cạnh bên thì thầm. Nó nhún vai, nhăn mặt. Quả thật, nó không thích công việc này tí nào nhưng không dám từ chối, vì lời ba dặn dò lúc nào cũng văng vẳng bên tai nó. Con nhớ, đừng bỏ qua cơ hội giúp đỡ người khác. Nó lí nhí trong cổ họng “yes Ma’am” với vẻ miễn cưỡng.
Chuông reo. Lớp học tan. Các bạn ra về trong khi nó phải ở lại với cô giáo và thằng con trai giống “con nai vàng ngơ ngác”. Một giờ đồng hồ trôi qua, nó hoàn thành tốt đẹp vai trò người thông dịch nhờ vốn tiếng Việt khá trôi chảy. Cô giáo mỉm cười hài lòng, giơ tay chào tạm biệt. Thằng con trai vừa dọn dẹp sách vở, giấy bút vừa nhìn nó bằng ánh mắt biết ơn. Nét rụt rè ban đầu biến mất, thằng con trai liếng thoắng hỏi:
- Tên của bạn có dấu huyền phải không?
Nó lạnh lùng:
- Không! dấu nặng!
- Hạ? mùa hè!!!
Cái gì mà mùa hè. Nó thầm nghĩ, rồi tiếp tục lạnh lùng:
- Không phải mùa hè mà là Hoàng Hạ!
- Hạ Vàng!!! tên bạn đẹp quá!
- H… a.. ả????
Nó ngớ ra. Chưa ai giải thích cái tên nó có ý nghĩa đẹp như vậy. Hoàng Hạ, đọc lên nghe có vẻ kiêu kỳ, nhưng Hạ Vàng lại nhẹ nhàng và thơ mộng quá. Nó nghiêng đầu cười thật tươi. Nụ cười đầu tiên kể từ lúc đối diện với Kha -thằng con trai. “Bắt mạch” được nụ cười của nó, Kha thân mật:
- Từ rày Kha gọi bạn là Hạ Vàng nghen!
Nó gật đầu nhìn Kha bằng cái nhìn đầy cảm tình và bắt đầu yêu thích tên Hạ Vàng từ đó.
***
Ngày Hạ Vàng và Kha tốt nghiệp Trung Học cũng là ngày hai đứa chính thức nói tiếng yêu. Không hề che giấu hay e thẹn như những người con gái khác, Hạ Vàng chạy về nói với mẹ:
- Con với thằng Kha hết là bạn rồi!
Mẹ ngạc nhiên:
- Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?
Hạ Vàng cười ngặt nghẽo:
- Mẹ này! nói xui xẻo không hà. Hai đứa hết là bạn mà là bồ….
Mẹ nhìn nó rất lâu. Hình như có một chút lo lắng trong đôi mắt, dù mẹ vẫn thường khen Kha đủ điều, nào là đàng hoàng, lễ phép, siêng năng… Im lặng một lát, mẹ nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mẹ không cấm cản tụi con, nhưng phải nhớ, hai đứa hãy còn nhỏ, nên bây giờ… việc học hành là quan trọng hàng đầu.
Nó chạy đến ôm chầm lấy mẹ hôn lấy, hôn để:
-Yes Ma’am!
***
Ngày tháng trôi, mối tình học trò cũng lớn dần theo thời gian. Nhưng ngay khi hai đứa đang ở năm thứ ba Đại Học thì bỗng có người thứ ba xuất hiện.
Năm đó, Hạ Vàng nhận lời làm dâu phụ cho Kim, cô bạn thân từ thời Trung Học. Đáng lẽ rể phụ sẽ là Kha, nhưng giờ cuối Kha lại vắng mặt bất ngờ vì mẹ Kha bệnh nặng, có thể không qua khỏi, nên Kha phải về Việt Nam. Tom, bạn chú rể được thế vào chỗ của Kha. Không bao giờ Hạ Vàng nghĩ rằng Tom sẽ giữ vị trí người thay thế Kha ngay cả khi tiệc cưới của Kim đã chấm dứt.
Bốn ngày gặp gỡ để tập dượt nghi thức lễ cưới tại nhà cũng như trong nhà thờ, rồi những lần đi ăn, sau khi làm đủ mọi việc linh tinh giúp cô dâu, chú rể đã đưa Tom và Hạ Vàng càng lúc càng gần nhau. Cho đến bữa tiệc cưới tàn thì Tom đã bất ngờ đặt lên môi Hạ Vàng nụ hôn đầu tiên khi đưa về. Hạ Vàng hốt hoảng đẩy Tom ra và hối hả chạy vào nhà. Suốt đêm đó hình bóng Tom và dư âm của nụ hôn nồng ấm đã khiến Hạ Vàng lao đao trong cảm giác vừa lo sợ, vừa thích thú, vừa có cảm giác phạm tội, lại vừa nghe lòng lâng lâng vì sự bạo dạn và lãng mạn đến xao lòng của Tom.
Liên tiếp những ngày sau đó Hạ Vàng nhận được email và những lời nhắn thật ngọt ngào tình tứ của Tom, trong khi Kha vẫn miệt mài ở Việt Nam. Mẹ đã đôi lần nhìn thấy thằng con trai Mỹ đưa con gái mình về nhà. Bà lo lắng, nhưng không vội hỏi vì biết tính Hạ Vàng bướng bỉnh, cố chấp và nhiều tự ái. Thỉnh thoảng, mẹ tìm cách hỏi thăm Kha, Hạ Vàng chỉ ù ờ cho qua chuyện. Mẹ hỏi thêm thì nó nhăn nhó khó chịu:
- Kha có liên lạc với con mỗi ngày đâu mà mẹ bắt con phải biết hết mọi chuyện!
Cứ nhìn Hạ Vàng ôm riết cái điện thoại mỗi tối, nỗi lo lắng của mẹ càng nhiều hơn. Bà chỉ mong cho Kha sớm trở về để “thằng Mỹ” kia biết Hạ Vàng đã có người yêu rồi mà tránh xa.
Nhưng sự có mặt của Kha cũng không thay đổi được gì!
Khi Tom và Kha chạm mặt nhau ngay trước cửa nhà lúc hắn đưa Hạ Vàng về sau giờ tan học, Kha cúi đầu chào, Tom nhún vai cười thách thức -nụ cười chế giễu của kẻ đắc thắng. Quay sang Hạ Vàng, hắn chúm môi gửi nụ hôn gió rồi phóng xe ào đi. Hạ Vàng hỏi trống không:
- Về hồi nào vậy?
Kha nhìn Hạ Vàng. Cái nhìn vời vợi, sâu thẳm, chứa đựng sự hụt hẫng, thất vọng làm Hạ Vàng bỗng lúng túng, dù nó cố tình làm ra vẻ ngông nghênh, bất cần. Kha vừa quay lưng, đưa chân bước xuống bậc thềm thì mẹ Hạ Vàng cũng vừa về đến. Bà nắm tay Kha mừng rỡ:
- Ủa! con về hồi nào vậy? vào nhà… vào nhà đi con. Hạ! sao không mở cửa mà đứng chết trân vậy?
Kha đưa tay xách cái giỏ nặng trĩu trên tay mẹ Hạ Vàng, chầm chậm bước theo bà. Hạ Vàng bực bội ném chùm chìa khóa lên bàn ăn rồi đi thẳng vào phòng. Mẹ Hạ Vàng hỏi thăm Kha đủ chuyện, từ chuyện đi Việt Nam đến chuyện trở về Mỹ cũng chẳng thấy bóng dáng Hạ Vàng. Bà cất tiếng gọi:
- Hạ! con đâu rồi sao không ra nói chuyện với Kha!
Trả lời bà chỉ là một sự im lặng. Kha từ tốn đứng lên:
- Xin lỗi, con có việc phải về… để hôm khác con ghé.
Mẹ Hạ Vàng cảm thấy có cái gì bất thường trong giọng nói của Kha. Bà cười hiền từ rồi ân cần tiễn Kha ra cửa. Chiếc xe cũ kỹ của Kha vừa lăn bánh, mẹ Hạ Vàng quày quả đến phòng gõ cửa. Giọng Hạ Vàng miễn cưỡng vang lên:
- Dạ.. mẹ!
Mẹ đứng ngay ngạch cửa, chăm chăm nhìn nó hỏi:
- Sao Kha tới mà con không ra nói chuyện?
Hạ Vàng im lặng, tay mân mê cái điện thoại mới toanh của Tom vừa tặng. Bằng sự nhạy cảm, mẹ đã đọc được những biến chuyển tình cảm trong lòng con gái mình. Mẹ bước vào, ngồi xuống cạnh Hạ Vàng dịu giọng:
- Con và Kha có chuyện gì hả?
Hạ Vàng nhè nhẹ lắc đầu:
- Dạ không?
- Vậy sao… mẹ nghĩ con và Kha không gặp nhau ba bốn tuần, đáng lẽ Kha về con phải vui lắm chứ…?
Hạ Vàng nhăn mặt:
- Có gì đâu mà phải mừng với vui!
- Mẹ nhớ mới tuần trước con còn than thở với mẹ, sao Kha đi lâu quá… Không lẽ mới đó mà con đã quên hay vì con đã có bạn mới?
Hạ Vàng cắn môi, bâng quơ nhìn ra cửa sổ.
- Hạ! con là con gái… đừng bắt chước lối sống phóng túng của bọn trẻ Mỹ… bắt cá hai tay.
Hạ Vàng vùng vằng đứng lên:
- Con là bạn gái chứ có phải là vợ của Kha đâu. Sao mẹ lạc hậu quá vậy?
Chưa bao giờ Hạ Vàng dám cãi mẹ, vậy mà hôm nay…!!!
Mẹ không dằn được cơn tức giận nên lớn tiếng rầy la. Hạ Vàng tức mẹ và giận Kha sao tự nhiên vác mặt tới đây ngay lúc nó đang muốn xin phép mẹ để đi chơi tối nay.
Hạ Vàng biết chắc mẹ sẽ không gật đầu ưng thuận cho nó rời khỏi nhà ngay lúc này nên thừa dịp mẹ ra bếp nghe điện thoại, nó đeo cái xách tay lên vai, chạy nhanh ra khỏi nhà. Đến cuối đường, rẽ vào góc trái, chui vào sân sau của một căn nhà có cửa garage đóng kín, Hạ Vàng mở điện thoại gọi Tom.
***
Phim vừa dứt, Tom kéo tay Hạ Vàng len lỏi giữa đám đông đi thoăn thoắt. Ra đến bãi đậu xe, Tom choàng tay lên vai Hạ Vàng thì thầm:
- Bữa nay hai đứa mình đi chơi suốt đêm để đánh dấu một tối đặc biệt. Buổi tối đầu tiên em dám phá lệ… không xem đồng hồ để canh giờ đi về. Em của anh thật đáng nể. Phải vậy chứ! Em lớn rồi chứ có phải là đứa bé đang học Mẫu Giáo đâu mà cái gì cũng phải nghe lời mẹ.
Những lời nói khích của Tom khiến Hạ Vàng gật đầu không chút ngần ngại. Tom đưa Hạ Vàng vào bar. Cái không khí hỗn độn, đầy khói thuốc cùng tiếng nhạc đinh tai, nhức óc làm HạVàng cảm thấy lạ lẫm và khó chịu. Hai giờ sáng, Hạ Vàng ngỏ ý muốn về. Tom đồng ý, nhưng thay vì đưa Hạ Vàng về nhà, Tom lại chở nó đến một khách sạn cách đó hơn ba mươi phút lái xe. Bước xuống xe, Hạ Vàng hơi tần ngần nhưng trong lòng còn giận mẹ nên quyết chí phải làm cho mẹ lên ruột một phen. Nghĩ đến giờ này mẹ đang đứng bên cửa sổ thấp thỏm chờ đợi, Hạ Vàng cảm thấy thoả mãn tự ái và tin rằng, từ bây giờ mẹ sẽ không còn dám ngăn cản chuyện của nó và Tom nữa.
…
Vừa đóng cửa phòng, Tom cho tay vào túi áo khoác lấy ra một cái condom, và một vỉ thuốc ngừa thai đặt lên bàn. Hắn quay sang hỏi Hạ Vàng một cách thản nhiên:
- Em muốn dùng cái nào?
Hạ Vàng cúi đầu trong nỗi sợ hãi, bởi vì nó không hề nghĩ đến điều này. Dù mê Tom và thích được ôm ấp trong cánh tay rắn chắc của Tom, nhưng thật sự Hạ Vàng chưa bao giờ nghĩ đến “chuyện ấy”. Tom nhìn đôi má đỏ ửng của Hạ Vàng phá lên cười một cách thích thú rồi ung dung lột bỏ bộ quần áo ngoài, chỉ chừa độc nhất chiếc quần lót nhỏ xíu. Tom cúi xuống hôn lên tóc Hạ Vàng rồi nói khẽ:
- Anh tắm trước nhé!
Khi nghe tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, Hạ Vàng chồm qua bàn, cầm lấy chiếc xách tay rón rén bước đi. Cánh cửa vừa khép lại, Hạ Vàng cắm đầu chạy một mạch ra khỏi khách sạn. Đến đường lớn, Hạ Vàng nhìn quanh quẩn, không biết đi hướng nào để Tom không thể nhìn thấy. May quá, phía trước là con đường một chiều, nên chỉ cần đi ngược lại là dù Tom có thấy Hạ Vàng cũng không thể đuổi theo ngay được. Hạ Vàng lầm lũi bước đi với đôi chân đau buốt trên chiếc giày cao gót chông chênh. Chiếc áo đầm phong phanh làm nó nhiều lần rùng mình vì cơn gió lạnh. Giữa đêm khuya, một mình, một thân đi trên đường phố xa lạ mà không biết mình đang ở đâu, thỉnh thoảng lại có chiếc xe đi ngang bóp kèn inh ỏi, vài khuôn mặt ló ra chọc ghẹo bằng những lời khiếm nhã. Nỗi lo sợ làm Hạ Vàng bật khóc và hối hận vì sự bốc đồng ngu muội của mình. Hạ Vàng nhớ đến ba, muốn kêu cứu, nhưng giờ này ba đang ở Minnesota thăm bác Ninh. Anh Bằng thì đang làm việc ở New York. Chỉ còn mẹ đang ở nhà một mình, có kêu mẹ thì cũng chỉ làm cho mẹ lo lắng hơn mà thôi. Biết kêu ai bây giờ?
Ngay lúc đó, Hạ Vàng cảm thấy đôi chân mình rã rời không cất bước nổi nữa. Và điều làm nó hoang mang, lo lắng là không biết mình đi đâu? Hạ Vàng nhớ đến chuyện những cô gái bị bắt cóc và giết hại mà cảm thấy điếng hồn. Hạ Vàng không biết làm gì hơn ngoài việc đưa tay lau nước mắt không ngừng. Trong cơn bối rối tuyệt vọng, bỗng Hạ Vàng bật lên tiếng gọi “Kha” và nỗi sợ hãi dường như nhẹ đi khi nghĩ đến Kha. Tay run run bấm số, Hạ Vàng thầm cầu nguyện cho Kha đừng tắt máy. Chuông reo liên tục nhưng không ai trả lời, Hạ Vàng thất vọng xếp máy lại, nhưng chỉ trong tích tắc tiếng nhạc điện thoại vang lên, nó chỉ kêu được tiếng “Kha” rồi khóc nức nở.
- Hạ Vàng! em sao vậy?
Trong tiếng nói đứt quãng, giọng Hạ Vàng tha thiết hơn bao giờ hết:
- Kha ơi! đến đây với em đi.
- Nhưng em đang ở đâu?
- Em không biết nữa!
Kha nói nhanh:
- Em nhìn xem chung quanh chỗ em đứng có tiệm hoặc chợ nào không?
Hạ Vàng đảo mắt nhìn quanh rồi mừng rỡ kêu lên:
- Có, em thấy có tiệm Jack In The Box.
- Vậy em vào đó hỏi và ghi địa chỉ của tiệm rồi gọi cho anh biết, anh sẽ đến ngay.
Hạ Vàng như tỉnh người. Không ngờ một điều đơn giản như vậy mà nó cũng không nghĩ ra. Hạ Vàng đi như chạy trên đôi chân đã tê cứng, nhưng không còn nghe đau đớn như lúc nãy. Nghĩ đến Kha với đôi bàn tay ấm áp, nghĩ đến mẹ với vòng tay xiết chặt đầy yêu thương, Hạ Vàng nghe lòng mình rộn rã niềm vui.
***
Kha đưa ly cà phê rồi cởi chiếc áo jacket choàng lên vai Hạ Vàng:
- Uống cà phê cho ấm đi em rồi ngủ một chút cho khỏe. Cũng phải hơn một tiếng nữa mình mới về đến nhà.
Hạ Vàng dạ lí nhí trong cổ họng mà không dám quay sang nhìn Kha. Cái cảm giác ngượng ngùng làm Hạ Vàng trở nên lúng túng. Thật sự, Hạ Vàng không biết phải trả lời sao nếu Kha hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nói thật thì quá xấu hổ, còn nói dối thì Hạ Vàng chưa nghĩ ra phải nói thế nào cho hợp lý. Nhưng suốt con đường Kha vẫn giữ im lặng. Nét mặt Kha trầm tư mà ánh mắt vẫn dịu dàng. Nỗi ân hận tràn ngập trong lòng, Hạ Vàng muốn nói câu xin lỗi mà không biết phải mở lời bằng cách nào. Nó chỉ còn biết tự trách mình sao mình lại hư hỏng và ngu ngốc đến thế. Chỉ xa Kha có một khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ gặp Tom vỏn vẹn có đôi ba lần mà Hạ Vàng thay đổi đến không ngờ. Lúc ấy, Hạ Vàng như kẻ mê muội, không còn tâm trí đâu để nhớ đến Kha. Trong tim, trong óc của Hạ Vàng lúc bấy giờ chỉ có hình ảnh của Tom, người thanh niên Mỹ có ngoại hình đẹp như một lực sĩ, khuôn mặt thật điển trai với đôi mắt xanh lơ, đắm đuối đa tình.
***
Hạ Vàng đứng lùi ra phía sau, ngắm nghía công trình của mình một cách thích thú. Chưa bao giờ Hạ Vàng thấy căn phòng nhỏ bé này rực rỡ như ngày hôm nay. Trên đầu tủ là cái bàn thờ đang nghi ngút khói hương, bên cạnh là lọ hoa cúc vàng thắm và đĩa trái cây đủ màu. Xanh của mãng cầu, hồng của thanh long, vàng của cam quýt, và đỏ của chùm nho no tròn những trái chín. Ở góc trái của phòng là chậu hoa đào hồng tươi với những bao lì xì màu đỏ chữ vàng treo lủng lẳng. Trên chiếc bàn con đặt giữa bộ sofa là một hộp bánh mứt bọc giấy kiếng sáng loáng và bộ tách trà màu trắng thật trang nhã. Bên phải là bàn ăn đã được bày biện đầy đủ chén dĩa, ly tách, khăn ăn và những cánh hoa hồng mong manh rải rác khắp mặt bàn. Tất cả đều được sắp xếp một cách mỹ thuật, chỉ chờ ba mẹ bước vào nhà là nhạc xuân sẽ trổi lên và những món ăn nóng hổi thật hấp dẫn do chính tay Kha làm từ sáng đến giờ sẽ được mang ra.
Sáng nay, Hạ Vàng đã nhờ anh Bằng chở mẹ ra phi trường đón ba. Nó muốn dành cho ba mẹ một ngày đầu năm thật bất ngờ. Nhất là mẹ, mẹ sẽ rất vui mừng khi thấy Hạ Vàng đã thật sự chững chạc và ngoan ngoãn sau biến cố lớn lao. Đối với Hạ Vàng, quả thật đó là một biến cố kinh hoàng. Vì, chỉ cần một tích tắc yếu lòng, thiếu suy nghĩ, Hạ Vàng sẽ rơi vào sự cám dỗ và rồi cuộc đời nó không biết sẽ ra sao. Chắc chắn Hạ Vàng sẽ vĩnh viễn mất Kha, người tình đầu tiên đã yêu thương nó bằng tất cả tấm lòng chân thật và bao dung. Kha không hề sợ hãi khi đứng trước mặt một Tom cao lớn để che chắn cho Hạ Vàng khi Tom đến trường tìm nó để gây chuyện. Một cái tát làm chảy máu mũi, một cái đấm vào bụng, đau thốc cả ruột gan nhưng không làm Kha lùi bước. Hạ Vàng đã nhìn thấy ở Kha hình ảnh một người đàn ông vững chãi có thể che chở, bảo vệ nó suốt cả cuộc đời. Mẹ mừng đến rơi nước mắt khi nghe Hạ Vàng nói lên điều đó. Cái điều rất phù hợp với ước mơ của bà, một chàng rể Việt Nam chứ không phải anh Mỹ đẹp trai như tài tử Hollywood mà tâm hồn rỗng tuếch.
Từ ngày đón Hạ Vàng trở về, Kha không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Mỗi lần Hạ Vàng tỏ lời hối tiếc vì sự nông nổi của mình Kha chỉ cầm tay Hạ Vàng nói bằng lời trìu mến:
- Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, anh chỉ mong muốn một điều là em sẽ trưởng thành hơn trong suy nghĩ để tránh những chuyện không hay xảy đến cho mình.
Khi ba mẹ bước vào nhà với tất cả sự ngạc nhiên cũng là lúc Kha mang lên bàn chiếc bánh kem có hàng chữ Chúc mừng năm mới. Nhìn xuống phía dưới lại có thêm một hàng chữ nhỏ màu tím là màu Hạ Vàng yêu thích “Mùa Xuân của Hạ Vàng”. Đôi mắt Hạ Vàng long lanh những giọt nước mắt cảm động, nó ghé tai Kha thì thầm hai tiếng cám ơn. Hạ Vàng biết rằng, nếu không có Kha thì ngày hôm nay sẽ là ngày buồn thảm cho cả gia đình chứ nói gì đến việc đón xuân ăn Tết.
Kha đưa tay bấm máy, tiếng nhạc mừng xuân vang lên rộn rã trong căn nhà ấm cúng đang tràn trề hạnh phúc.
Ngân Bình