Tranh: Trần Thanh Châu
- Út ơi! cho con lên nhà Út ở mấy bữa nha.
Nghe giọng nói tắt nghẹn của cháu trai, Út đoán ngay chuyện gì đã xảy ra.
- Ừa! muốn ở mấy bữa thì ở, Út sẵn sàng. Có ở luôn, Út cũng “quéo căm” (welcome).
Tiếng cười bật ra từ phía bên kia đầu dây, dù nước mắt đang đầm đìa trên khuôn mặt méo xẹo, mà không cần đối mặt Út cũng có thể hình dung được một cách rõ ràng.
Gác điện thoại, Út thở dài ngao ngán. Tuy là dì cháu nhưng Út và Tửng -con của chị Hai- cách nhau có hai tuổi. Cùng trang lứa, nên hai người thân thiết với nhau từ thuở nhỏ. Cái thuở vừa lên hai, lên bốn, mà lúc nào thằng cháu trai cũng Út Út, con con, ai nghe cũng tròn mắt, trầm trồ trong sự ngạc nhiên “Ui Cha! cái thằng Tửng này lễ phép dữ ta!”. Bởi cháu lễ phép nên Út yêu thương hết lòng, hết dạ và bênh vực tới cùng. Ai mà đụng tới Tửng thì biết tay Út, dù Út còm cõi và nhỏ xíu như biệt danh “chí mén” mà các anh chị đặt cho Út.
Lớn lên, Út xót ruột, xót gan, khi thấy mấy đứa em hiếp đáp Tửng mà chị Hai của Út thì giả đui, giả điếc, không rầy la hay nói một lời cho phải lẽ công bằng. Những lúc đó, Tửng chỉ biết gọi điện thoại cho Út. Lần nào cũng vậy, Út cầm điện thoại thiệt lâu, nhưng từ đầu tới cuối chỉ nghe tiếng khóc thút thít, chứ không hề có một lời than vãn, trách móc. Cuối cùng, bao giờ cũng là tiếng thở hắt ra nhè nhẹ, như vừa trút xong một gánh nặng trong lòng với câu nói gọn lỏn “Con cúp máy nghe Út”. Nước mắt ứa ra, Út giận chị Hai vô kể. Nếu là Út, Út sẽ dốc hết tình thương cho đứa con bất hạnh, để đền bù cái lỗi mình tạo ra nó mà không cho nó sức khỏe và sự khôn ngoan, lanh lẹ như những đứa trẻ khác. Đằng này, chị Hai chỉ cưng yêu, chiều chuộng những con đứa xinh đẹp, giỏi giang. Bởi vậy, đâu có đứa em nào coi Tửng ra gì. Đúng là lũ vô tâm, nhởn nhơ hưởng hết những điều tốt lành, sung sướng mà chẳng xót xa khi thấy anh mình bị đối xử ghẻ lạnh bởi người mẹ chỉ chú trọng, nâng niu những đứa con “làm nở mặt, nở mũi cha mẹ”.
Lần này, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi Tửng quyết định qua Út ở là chuyện không nhỏ.
***
- Dạ Út đây chị Hai. Chị khỏe hông? Sao… muốn nói chuyện với Tửng hả? Ối! cái thằng khờ khờ, khạo khạo, nói năng có ra hồn, ra vía gì đâu mà nói với nó chi cho mệt. Ừa.. ừa… vậy sao? Bữa nay thì chị biết ai lấy bọc tiền của chị rồi hả? Nghe nói, bữa đó chị đòi kêu Cảnh Sát còng đầu Tửng mà. Vậy chứ bữa nay có ai tới còng đầu thằng con cưng của chị hông? Đồ ác nhơn sát đức, tay nó lấy tiền mà miệng thì chửi anh nó là “đồ gian tham, vô lương tâm, nhè bà già gần đất xa trời, có chút xíu tiền hậu thân cũng nỡ lòng ăn cắp”. Nói năng có tình, có nghĩa quá nên đâu có ai nghi ngờ gì nó, cứ nhè Tửng mà kết tội. Tội nghiệp Tửng, hiền như cục đất, bị người này đá qua, người kia đá lại, chỉ biết khóc thôi chứ không biết tự biện hộ cho mình… Thiệt hả?… Ừa! để Út đếm coi chị hối hận được mấy ngày. Hả…! à… thì ra vậy… Bây giờ không có đứa nào ngó ngàng gì tới chị phải hôn? Tối chị ở một mình…! Cô đơn, lạnh lẽo dữ hén. Biết.. biết… Út hiểu cái cảnh ở một mình. Từ ngày anh Công bỏ Út theo ông, theo bà thì Út cũng vò võ một mình chứ có ai đâu. Chị Hai nhớ hông, lúc đó Tửng có xin chị để Tửng qua ở với Út vài tháng cho Út nguôi ngoai, nhưng đám con của chị hùa nhau mắng nhiếc Út lợi dụng Tửng, muốn dụ Tửng về ở chung để có người hầu hạ. Tửng thì “không hiểu tại sao mấy đứa nó không biết thương Út.” Nhưng Út đi guốc trong bụng tụi nó, nên Út hiểu hết. Bởi Tửng đi rồi thì ai gánh cái nặng, cái nhọc giùm tụi nó, vì hồi nào tới giờ, một tay Tửng chăm sóc chị mà… Sao? chị bệnh dữ lắm hả? Trời! lo gì, con chị đứa nào cũng có hiếu lắm mà, chị nhấc điện thoại gọi một tiếng là tụi nó ùn ùn chạy tới. Hả! vậy sao?… kêu cả buổi nhưng không thấy mặt đứa nào hết. Ngộ hén!… cái gì?… nó dám nói chị giả bộ… Vậy sao?… bây giờ chị mới biết, chỉ có Tửng là lo quắn đít mỗi khi chị bệnh. Đúng rồi! chỉ có mình Tửng mới sợ chị chết, chứ tụi nó còn bận kiếm tiền, đâu có thì giờ lo chuyện chết sống của chị. Út hỏi thiệt nghen, chị Hai kêu Tửng về mà chị nhắm Tửng ở được bao lâu, hay là năm bữa, nửa tháng, thằng Kiên lại kiếm chuyện làm tình, làm tội Tửng, rồi đuổi Tửng đi. Vậy mà lúc nào chị cũng bênh nó. Chị làm mẹ kiểu gì vậy? Bất công, thiên vị… Hứ! thương đứa nào thì kêu đứa đó đi… Cái gì, Út nói oan cho chị hả? Chị Hai à! Út già đầu rồi chứ đâu phải là con nít mà không biết nhận xét. Út biết, chị kêu Tửng về là để có người hầu hạ, chớ chị nhớ thương gì cái thằng con ngu ngơ, chậm chạp. Ha! ha!!! nói trúng tim đen rồi phải không? Nè, nói đàng hoàng thì nghe chơi, còn chửi rủa thì… Út thăng đây!!!
Út buông máy, cong người cười hả hê vì “trả thù” được cho Tửng. Vừa quay vào trong, định lên tiếng gọi thì Út đã thấy Tửng đứng ngay sau lưng với cái túi xách trên tay.
- Ủa! gì vậy Tửng?
Đưa tay gãi nhè nhẹ sau ót, Tửng rụt rè:
- Út đưa con về nhà giùm đi Út.
Út trợn tròn đôi mắt:
- Chi?
- Út ơi! khuya… một mình má đi tiểu, lỡ té… hổng biết làm sao. Mợ Bảy nói, già cỡ má, té một cái là đi luôn đó Út.
Út quay đi, rướn cổ, nuốt hai ba bận mà cái cục nghẹn không chịu trôi xuống “Chị Hai ơi! Tửng… vậy đó, mà sao chị hổng thương Tửng hả chị?”.
Ngân Bình